Nha đầu này cũng thật là nhát gan.
Lục Dương đành nói: "Mất thì thôi, ta không bắt đền đâu."
"Vậy cũng không được, nếu như vậy ta làm sao dám thuê nhà nữa, nếu mất đi, ngươi không bắt đền ta, ta cũng đã rất xấu hổ rồi, không được, ngươi đến thu đi."
Nghe được Chu Đình Đình từ chối như vậy, Lục Dương cũng đành không cưỡng cầu.
"Được rồi, để ta nghĩ đã."
"Ngươi nhất định phải đến a, ngươi một mực không thu tiền nhà thì sẽ lỗ lớn đấy."
Được rồi.
Đối với Lục Dương mà nói.
Chút tiền nhà ấy, cũng chỉ chín trâu mà mất một sợi lông vậy, không tính là gì.
Nhưng nghe ngữ khí Chu Đình Đình, thì mình giống như ném đi kim nguyên bảo vậy.
Hai người nói chuyện chừng năm phút, bên kia Chu Đình Đình giống như sắp họp thành viên, Lục Dương mới cúp điện thoại cắt đứt, trước khi cúp, Chu Đình Đình còn nhắc nhở hắn nhớ đến thu, hơn nữa còn nói nàng 6h10 mới về, lúc đó mới đưa tiền phòng cho Lục Dương được.
Lục Dương có chút xoắn quýt.
Hắn thật sự phải chạy một chuyến đến thu tiền nhà ở Thành Thôn sao?
Thời gian từ đây đến đó, không bằng hắn ở công ty gõ chữ cũng kiếm được hơn rất nhiều rồi.
...
Ký túc xá nữ sinh khu ba.
Tống Giai cùng bạn mình đều ở trong phòng.
Lý Nhu thì mới nghe điện thoại Lục Dương xong, nàng đang thu dọn đồ của mình, xem ra tính đi ra ngoài.
Lâm Viện Viện thì ngồi ở trên ghế, lưng dựa vào bàn máy tính, bờ mông của nàng hơi to làm cái ghế không chưa được hết, hai chân thì đung đưa trên ghế không chạm nổi đất, nàng đang ngồi nhìn Lý Nhu thu dọn đồ đạc.
"Lâm Viện Viện, ngươi nhìn chằm chằm vào ta làm gì."
Lý Nhu đeo túi sách lên, phát hiện biểu hiện quái dị của Lâm Viện Viện.
"Nhu tỷ, ngươi đi đâu đấy."
Lâm Viện Viện hỏi.
"Ngươi hỏi để làm gì."
Lý Nhu liếc nàng một cái.
Lâm Viện Viện yếu ớt nói: "Ngươi sẽ không phải đi tìm Lục Dương chứ."
Lời vừa nói ra.
Hai nữ sinh khác trong phòng là Tống Giai cùng Bạch Thịnh đều nhìn qua, Lý Nhu bị nhiều người nhìn như vậy, có chút túng quần, nàng nói ra: "Lâm Viện Viện, ngươi nói bậy bạ cái gì, ta cùng Lục Dương không có quan hệ, tìm hắn làm gì."
"Ai biết đâu, có thể vừa rồi ngươi nghe điện thoại hắn xong, nên hiện tại vội vàng chạy ra ngoài à..." Giọng nói của Lâm Viện Viện không lớn, nhưng đạo lý phân tích rất rõ ràng.
Bạch Thịnh cũng nói: "Đại tỷ, ngươi sẽ không thật sự đi tìm Lục Dương chứ."
Nói xong nàng còn liếc nhìn Tống Giai.
Tống Giai tỏ ra không quan tâm.
Lý Nhu bị nói như vậy thì có chút tức giận, nàng nói ra "Các ngươi đừng nghe xú nha đầu Lâm Viện Viện nói bậy, ta muốn đi tìm bác cả nhà ta một chuyến về chuyện xuất bản, sách mới Lục Dương mới ra tiêu thụ rất tốt, đại bá bên kia bận rộn không trụ nổi, ta phải qua hỗ trợ..."
Tống Giai lúc này mới lên tiếng: "Nhu tỷ, sách mới của Lục Dương rất hot sao?"
Lý Nhu đặt lại túi sách lên bàn, nói ra: "Rất hot, một ngày đã bán được hai vạn cuổn, hiện tại có rất nhiều tiệm sách đều sốt ruột đặt hàng, trên dangdang cùng taobao đều không có hàng để bán, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, cuốn sách này của hắn còn bán chạy hơn tất cả sách của ta."
"Hắn lợi hại như vậy sao?"
Trong mắt Tống Giai lập lòe ánh sáng.
Lâm Viện Viện tuy rằng không thích Lục Dương, những cũng không khỏi bội phục, Lục Dương tuy hơi cặn bã nhưng vẫn rất lợi hại.
Ở phòng các nàng, Lý Nhu là nữ nhân lợi hại nhất, là một nữ tác giả lợi hại, viết sách có thể nhận được rất nhiều tiền nhuận bút, nhưng so với Lục Dương, chênh lệch hai người lại lớn như vậy.
"Đúng vậy a, nam nhân của ngươi rất lợi hại, đây mới là tập đầu tiên xuất bản, với lại tiểu thuyết mạng không giống như văn học truyền thống, mỗi quyển tiểu thuyết mạng đều có rất nhiều chữ, phải hơn mấy trăm vạn chữ, nếu tính theo lẽ thường, thì tiểu thuyết của hắn phải xuất bản mười cuốn sách mới xong, nếu mỗi quyển sách đều tiêu thụ như vậy, thì ta cố thêm trăm năm nữa cũng không hơn nổi hắn.
Nghe được Lý Nhu nói.
Khuôn mặt Tống Giai hơi đỏ lên, nói ra: "Đại tỷ, ngươi nói cái gì mà nam nhân của ngươi vậy, ta không phải đã giải thích rồi sao? Ta cùng Lục Dương chỉ là bạn bè bình thường."
Lâm Viện Viện cũng gấp gác nói: "Đúng vậy, Giai Giai tỷ với Lục Dương chỉ là bạn bình thường."
Lý Nhu nhìn thoáng qua Lâm Viện Viện nói ra: "Ai biết bọn hắn là 'Bạn Bè Bình Thường' còn có nghĩ khác hay không. Kỳ thật, Giai Giai à, ta cảm thấy ngươi cũng Lục Dương rất đẹp đôi, ngươi lớn lên xinh như vậy, Lục Dương cũng rất soái ca, mấu chốt nhất là tài hoa của hắn, cái này không phải là trời xinh một đôi rồi sao?"
Bạch Thịnh cũng nói: "Ta thấy Giai Giai cũng Lục Dương rất hợp với nhau, tuy rằng Giai Giai lớn hơn một chút, nhưng Lục Dương cũng không để ý, không phải người ta có câu, nữ hơn ba như ôm cục vàng sao?"
Tống Giai bị hai người nói cho xấu hổ, không biết trả lời ra sao.
Lâm Viện Viện trở nên nổi nóng, nói ra: "Sao các ngươi lại nói như vậy, còn đây Giai Giai tỷ vào hố lửa, Lục Dương là một tên cặn bã, chính mắt ta nhìn thấy rồi, các ngươi làm sao mà không tin lời của ta hã!"
Lý Nhu mặc kệ Lâm Viện Viện, nói ra: "Ngươi suy nghĩ kỹ đi, Lục Dương mới lên năm nhất, nhưng một năm đã thu nhập mấy trăm vạn, có phòng, có xe, lớn lên còn không tệ, ngươi không có chút động tâm gì sao. Với lại Lục Dương lắm người theo đuổi, ngươi phải nhanh tay mới được, không sợ cạnh tranh với nữ sinh khác, nhìn tấm ngươi Lý Triết Viễn mà học tập, hắn lớn hơn chúng ta ba tuổi, theo đuổi ngươi từ năm nhất đến bây giờ, bị người từ chối bao nhiêu lần mà có bỏ cuộc đâu, vì vậy ngươi phải nhanh chân lên, keo người khác giành mất Lục Dương a."
"Đúng vậy, Giai Giai, ngươi phải nhanh chân lên."
Bạch Thịnh cũng cổ vũ Tống Giai.
Chỉ có Lâm Viện Viện một bên ngồi buồn bực.
Hai người kia đã theo phe Lục Dương rồi, nàng còn nói gì được nữa.
Lý Nhu còn nói thêm: "Lâm Viện Viện, ngươi đối với Tống Giai ưa thích như vậy, nếu không thì sau này Lục Dương cùng Tống Giai kết hôn, ngươi cùng đi theo làm nha hoàn thông phòng là được rồi."
"Hừ Hừ, ta còn lâu mới làm nha hoàn của hắn."
Lâm Viện Viện tỏ ra tức giận.
Nói tầm bậy gì vậy.
Nàng làm sao có thể làm nha hoàn thông phòng, hơn nữa còn làm nhà hoan cho tên cặn bã Lục Dương kia chứ.