Năm giờ chiều.
Lục Dương lái xe tới trước Miêu Thôn.
Trên đường đi không có kẹt xe, đến nơi vừa vặn đúng sáu giờ, hắn cầm lấy điện thoại, gọi cho Chu Đình Đình một cuộc.
"Chu Đình Đình, ngươi tan làm chưa?"
"Ta đang đổi ca, tí nữa mới xong."
Chu Đình Đình từ trong điện thoại nói ra.
Làm thu ngân ở tiệm nét, mỗi lần giao ca phải kiêm kê lại đồ ăn vặt, nước uống, quả thật là phiền tói, bất quá nếu không làm như vậy thì không được, bởi vì thu ngân cũng không phải chỉ có một người làm, nếu hàng hoa không khớp, hoặc sổ sách nạp tiền không đúng, thì lúc đó rất khó tìm được người tham ô.
"Vậy ngươi cứ làm đi, ta ở dưới tiệm net đợi ngươi một hồi, xe ta đậu bên đường, ngươi xuống dưới có thể thấy được."
Nói xong, Lục Dương cúp điện thoại.
Tiện nét Kiến Đỏ cách chung cư Miêu Thôn khoảng chừng một ngàn mét, nếu như Chu Đình Đình còn chưa tan làm, hắn có thể tiện đường trở nàng về.
Đợi dưới lầu đại khái mười phút.
Chu Đình Đình mới từ trên bậc thang đi xuống.
Nhìn tâm tình của nàng không được tốt lắm.
"Ngươi làm sao vậy?"
Lục Dương mở cửa xe.
"Thiếu đi một lon Redbull a."
Bộ dạng Chu Đình Đình vô cùng ủy khuất.
"Rõ ràng ta làm rất nghiêm túc, làm sao có thể thiếu đi một lon được."
Thiếu đi một lon RedBull, có nghĩ là Chu Đình Đình mất đi năm tệ, khó trách nàng mất hứng như vậy, Lục Dương đành nói: "Thiếu thì thiếu rồi, đừng buồn nữa, lên xe đi."
Chu Đình Đình mở cửa xe leo lên, nàng ngồi ở phía sau, tò mò đánh giá xe của Lục Dương.
Lần trước tiễn Lục Dương rời đi, nàng cũng từng nhìn thấy xe của Lục Dương, tuy nhiên đây còn là lần đầu nàng ngồi lên, nhìn qua rất không tồi, so với xe tải nàng ngồi trong thị trấn còn tốt hơn."
"Xe này bao nhiêu tiền a."
Chu Đình Đình bị ma xui quỷ khiến hỏi một câu.
Lục Dương nói ra: "Không đắt lắm, hơn bốn mươi vạn."
"Ừ, không đắt, bốn mươi... Hơn bốn mươi vạn!."
Chu Đình Đinh mở to hai mắt mà nhìn.
Trong nháy mắt nàng cảm giác đang ngồi trên đống lửa vậy, nàng còn tưởng chiếc xe này đắt lắm cũng mười vạn, dù sao lão bản tiệm internet cũng lái chiếc xe hơn mười vạn mà thôi.
"Như thế nào mà mặc như vậy, đây là cướp tiền a."
Hơn bốn mươi vạn.
Chu Đình Đình liền tính một cái.
Dựa theo tiền lương của mình một tháng có thể tiết kiệm được một nghìn, thì gần bốn trăm tháng mới đủ bốn mươi vạn, cái này là bao nhiêu năm....Bốn mươi năm.
Tính ra con số này, Chu Đình Đình càng hoảng sợ, đợi đến lúc đó nàng cũng là lão bà bà rồi.
Ngồi chiếc ghế salon mền mại này nàng cũng không cảm thấy thoải mái.
Nàng muốn xuống xe a.
"Coi như cũng được, đắt hay không đắt còn phải nhìn tầng lớp, có ngươi đi chiếc Rolls-Royce mấy trăm vạn, maybach cũng vậy, ta chỉ có tính là người bình thường thôi."
Lục Dương vừa lái xe vừa cười nói.
Chu Đình Đình lắc đầu: "Ngươi trong mắt ta đã coi như là đại gia rồi, nếu ngươi nói ngươi là người bình thường, thì ta không phải ăn mày sao."
"Không khoa trương vậy đâu."
Đi đường không có đèn xanh đèn đỏ, Lục Dương luôn dẫm chân ga để chạy, đến nơi, bởi vì Miêu Thôn đường đi qua chật, không thể lái xe vào được, nên Lục Dương đành dừng xe bên đường.
Bên này mặc dù không phải bãi đậu, nhưng khắp nơi đều là xe đỗ, chắc cảnh sát giao thông cũng không rảnh rỗi chạy tới đây dán giấy phạt đâu.
Xuống xe.
Chu Đình Đình nhìn lại logo trên xe, đem mấy cái vòng tròn này nghi nhớ trong lòng, để lần sau ra đường gặp xe như vậy, nàng nhất định phải trốn cho xa, nếu không làm xước miếng nhỏ, cũng chưa chắc có tiền để đền.
Lục Dương nhìn Chu Đình Đình cảm thấy nàng ta rất đáng yêu.
Mặc dù hoàn cảnh không tốt, nhưng tính cách thật sự không tệ, ngây ngô khờ khạo, lạc quan tích cực, rất khó để tìm được phẩm chất như vậy hiện nay.
Xuống xe.
Hai người đi vào Miêu Thôn. Lục Dương nhìn sạp trái cây bên cạnh,
Lần trước Lục Dương tới đây, cũng ở chỗ này thấy Chu Đình Đình lựa mua hoa quả tiện nghi, nghĩ đến lần trước Chu Đình Đình mời mình ăn bún cay, hắn có chút muốn đáp trả.
Dù sao cô nương này thật sự đáng thương...
Lục Dương nói ra: "Chờ một chút, để ta mua ít trái cây."
"Mua trái cây làm gì."
Chu Đình Đình cũng đi qua.
Nàng còn nhìn thoáng quá, giá cả của mấy quả táo dưới đất, tuy bên ngoài hơi nát một tí, nhưng mau về gọt đi ăn cũng được.
"Đương nhiên là mua để ăn rồi, sao ngươi lại hỏi vấn đề như vậy."
Lục Dương cười nói.
Chu Đình Đình có chút buồn bực, nàng quyết định sẽ không hỏi Lục Dương nữa.
Quá dữ rồi.
Không phải mới hỏi một cái, mà đã đáp trả như vậy rồi sao.
Chu Đình Đình mở to mắt nhìn Lục Dương cùng lão bản nói chuyện.
"Một cân táo bao nhiêu tiền."
Lục Dương chỉ vào rổ táo đặt trước cửa hàng.
Nhìn qua cảm thấy đây là trái cây nhiêu ngươi mua nhất a.
Lão bản nhìn thoáng qua Lục Dương, nhìn thấy chiếc khóa Audi móc trên quần tây của Lục Dương, hắn nhiệt tình nói: "Tiên sinh, ánh mắt của cậu không tệ, đây chính là táo fuji ở Đông Sơn Nghi Thủy, một quả đều được chọn lựa khéo léo, giá một cân sáu tệ rưỡi..."
Một cân táo sáu tệ rưỡi, giá này ở siêu thị cũng không coi vào đâu, nhưng ở một sạp trái cây ngoài đường thì cũng coi như hơi đắc rồi.
Nhìn màu sắc của quả táo, xem ra cũng rất ngon đấy.
"Được, lấy cho tôi một ít."
Lục Dương nhẹ gật đầu, lão bản vội đưa tới một cái túi nhựa.
Lục Dương liền ở trên sạp chọn mấy quả to nhất thả vào, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua Chu Đình Đình, nói ra: 'Chu Đình Đình, ngươi đúng đó làm gì, tới phụ ta chọn đi."
"À, À, được."
Chu Đình Đình đi tới, nàng so với Lục Dương còn chọn lựa cẩn thận hơn nhiều, trên cơ bản đều trọn trái vừa đỏ vừa to, hơn nữa còn kiểm tra một lần ,xác định không có lỗ sâu đục mới cận thận bỏ vào túi.
Nhìn lão bản đang tiếp vị khách khác, không có chú ý tới đây, Chu Đình Đình mới nhỏ giọng nói: "Lục Dương, quả táo này rất đắc, với lại không có lợi nhất."
Lục Dương liền hiểu, nàng nhất định lại chê đắt rồi.
Chu đình nói tiếp: "Kỳ thật quả tao bên kia, hai tệ một cân cũng ăn rất ngon, tuy hơi nhỏ một chút, nhưng ta cũng từng ăn thử qua một lần."
Chu Đình Đình lặng lẽ chỉ quả rổ táo cách đó không xa.
"Dài dòng."
Lục Dương nói một câu, sau đó lại cầm mấy quả táo khác ném vào túi, Chu Đình Đình còn muốn phản bác, nhìn Lục Dương lại ném vào hai quả, nên đành không nói gì nữa, cầm lấy hai quả táo Lục Dương vừa ném vào cẩn thận kiểm tra, trong đo có một quả nàng không vừa ý lắm, lại đôi vào thùng lại.
"Đã không ít rồi, ngươi muốn lấy bao nhiêu?"
Nhìn cái túi có vẻ căng, Chu Đình Đình hỏi.
"Cỡ sáu bảy cân đi."
Quả táo là thứ lâu hư nhất, có thể để được sáu bảy ngày nên mua nhiều một chút cũng không sao.
Chu Đình Đình nghe Lục Dương nói vậy, lại tiếp tục cẩn thân lựa táo, Lục Dương để cho nàng lựa, một mình hắn vào bên trong tìm lão bản, rồi chỉ vào một thùng dưa hấu, hỏi.
"Dưa Tiểu Phượng(dưa ruột vàng) bao nhiêu tiền một cân."
Lục Dương chỉ vào thùng chứa nhiều dưa hấu lạ mắt.
Đây là một loại dưa hấu đặc biệt có tên là Tiểu Phượng, nhìn bề ngoài rất nhỏ giống như chưa trưởng thành vậy, bên trong có màu vàng,...Mùi vị ăn vào cũng rất được, nhưng đối với dưa hấu, loại Lục Dương thích ăn nhất là dưa Kỳ Lân, còn dưa tảng đá, hoặc là dưa hồng ngọc, mấy loại dưa này, đều là món khoái khẩu của Lục Dương.
Nhưng ở cửa hàng này chỉ bán mỗi dưa Tiểu Phượng, nên Lục Dương đành chọn nó.
"Ba tệ rưỡi một cân."
Lão bản nói ra.
Dù sao bây giờ cũng không phải mùa dưa hấu, ba tệ rưỡi có chút hơi đắt rồi, nhưng đối với Lục Dương mà nói, ba tệ rưỡi một cân cùng ba thùng rượu mao đài, cũng không có gì là khác nhau cả.