Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 309: Ai Thua Gọi Là Gia Gia (1)




Chuông vào học vang lên.

Lục Dương cũng trở về chỗ ngồi của mình, đã hỏi được phương thức liên lạc của hai kỹ thuật Android, coi như buổi nói chuyện này cũng rất không tệ.

Lục Dương cũng không mời Dương Quang vào làm công ty của mình, bởi vì hắn đã thân kiêm hai chức, không thích hợp làm việc cường độ cao ở Csite, nguyên nhân thứ hai là Dương Quang là thầy của hắn, cảm giác cũng không tốt lắm. Đợi đến năm hai không có môn C nữa, ngược lại có thể mời Dương Quang thử xem, nếu như có thể tuyển được hai kỹ sư Android, đợi đến năm hai cũng là nửa năm, đến lúc đó mời Dương Quang vào làm, thì cơ hội thành công cũng cao hơn.

Trở lại chỗ ngồi.

Từ Thi quay đầu, nhỏ giọng nói: "Ngươi nói gì với lão sư vậy."

"Ta nói ngươi vừa rồi ngồi không có nghe giảng."

Từ Thi tỏ ra không tin, Lục Dương cũng không phải loại người ưa thích đâm chọc người khác.

Lục Dương hôm nay ngồi học hết 2 tiết.

Thời điểm tan học.

Lục Dương nói ra: "Giữa trưa đi nhà hàng Tây ăn cơm không."

"Được a."

"Trần Thu Nguyệt cũng đi."

Đợi Từ Thi đáp ứng, Lục Dương bổ thêm một câu.

Làm như vậy Từ Thi không đổi ý nữa được rồi.

Cùng Từ Thi đi ra khỏi cửa, quả nhiên đã thấy Trần Thu Nguyệt đứng ở một bên đợi, hôm nay nàng rất xinh đẹp, dánh ngươi kiêu ngạo, màu tóc hết sức nổi bật, dễ làm người ta chú ý, nên hấp dẫn không ít ánh mắt sinh viên nhìn tới.

"Đi thôi, hôm nay có Từ Thi đi chung nữa."

Nhìn thấy Lục Dương đi ra, Trần Thu Nguyệt tới kéo cánh tay của hắn.

"Không cần phải kéo ta đâu."

Lục Dương quay đầu nhìn thoáng qua Từ Thi, thấy nàng đã rớt lại phía sau, Lục Dương quay lại bắt cánh tay của nàng, nói ra:" Đi thôi, ngươi đang suy nghĩ gì vậy."

Cứ như vậy, một tổ hợp cặp đôi quái dị ra đời.

Trần Thu Nguyệt kéo tay Lục Dương ở phía trước, Lục Dương thì ở giữa nắm cánh tay Từ Thi.

Từ tấng ba đi xuống, mặc kệ nữ sinh hay nam sinh, cả đám đều kinh ngạc nhìn bọn họ, còn có người dừng bước chân lại, lấy giấy viết ra suy đoán quan hệ của bọn họ với nhau.

"Quá đáng a."

Siêu ca vừa vặn xuống lầu liền thấy một màn như vậy.

Lưu Lỗi cùng Lý Minh Bác ở một bên cũng mở to hai mắt mà nhìn, trong lòng cũng không thể tưởng tượng nổi, cặp đôi còn có thể được như vậy hã?

"Lỗi ca, đến bây giờ ngươi vẫn chưa muốn tìm bạn gái sao?"

Đinh Siêu hỏi.

Lưu Lỗi lắc đầu: "Quá phiền tói."

"Minh Bác thì sao?"

Đinh Siêu lại hỏi.

Lý Minh Bác nói ra: "Ta vẫn muốn kiếm tiền nhiều hơn."

"Ta bó tay với hai người các ngươi rồi, các ngươi cũng không nhìn một chút, hiện tại nữ sinh xinh đẹp đều bị Lục Dương nắm tay rồi, hai người các ngươi còn chưa hăng hái tranh giành, sớm muộn cả đời cũng độc thân mà thôi."

Đinh Siêu chỉ tiếc mình rèn không được hai người bọn họ.

Tuy rằng ở ký túc xá, ba người bọn họ đều độc thân, nhưng trong đó có hai người không muốn tìm bạn gái rồi, điều này làm Đinh Siêu có chút lúng túng, giống như mình cũng là một người tự nguyện muốn độc thân vậy.

Ra khỏi dãy phòng học.

Sinh viên bên ngoài càng nhiều hơn, Lục Dương cảm giác trên tay mình hơi đau đau, cứ như bị con kiến căn vậy, quay đầu nhịn lại, hắn mới phát hiện Từ Thi đang véo tay mình.

"Làm gì vậy."

Lục Dương hỏi.

"Buông ra a, rất nhiều ngươi đang nhìn kìa."

Từ Thi khẩn trương nói.

Lục Dương nhìn nhìn, quả thật có rất nhiều người nhìn tổ hợp kỳ quái của bọn họ, Lục Dương cũng ngượng ngùng cười cười, buông lỏng tay ra.

Trần Thu Nguyệt bên cạnh tỏ ra đắc ý, nhìn thoáng qua Lục Dương, nói ra: "Ngươi cũng cảm thấy Từ Thi là người dễ khi dễ à."

Lục Dương thở dài.

Tề nhân chi phúc, bất hảo hưởng.(Tề nhân chi phúc: ý chỉ cuộc sống giàu có, nhiều vợ..)(Bất hảo hưởng: Không hưởng được)

Ánh mắt thế tục, cũng không thể bỏ qua hết hoàn toàn.

Đi đến nhà hàng, Lục Dương đem menu giao cho Trần Thu Nguyệt gọi món ăn.

Ba người ăn cũng không nhiều,Trần Thu Nguyệt chỉ kêu năm món, cộng lại cũng chỉ hơn trăm tệ, kêu xong món ăn, nàng lại hỏi Lục Dương: "Có uống nước dưa hấu không."

"Em nói đi?"

Lục Dương liếc mắt nhìn nàng, quả thực là không hiểu chuyện, cái này còn phải hỏi nữa sao?

Trần Thu Nguyệt hướng nhân viên phục vụ, nói :" Cho ba ly nước dưa hấu."

Thức ăn cũng rất nhanh được dọn lên, ba người ngồi ăn cơm, Lục Dương nói ra: "Từ Thi mới gia nhập hội thanh niên của trường, Trần Thu Nguyệt, em là cán bộ học sinh, về sau phải chiếu cố cho Từ Thi một chút."

"Nàng là thành viên hội thanh niên tình nguyện, em là thành viên hội sinh viên, lại không có gì liên quan đến nhau, làm sao có thể chiếu cố đến nàng" Trần Thu Nguyệt vừa ăn, vừa qua loa nói.

"Ta không cần chiếu cố đâu."

Từ Thi vội vàng nói.

Lục Dương không để thèm để ý tới nàng, nhìn Trần Thu Nguyệt nói: "Đừng nói với anh, là em không biết cán bộ biên hiệp hôi màu xanh kia."

"Được rồi, cái gì đều không giấu được anh hết."

Trần Thu Nguyệt để đũa xuống, bắt lấy cánh tay Từ Thi, nói ra: "Từ Thi, ngươi cứ yên tâm, có ta ở đây, không ai khi dễ được ngươi đâu."

Từ Thi cũng nhẹ gật đầu.

Lúc ăn cơm, đều là Trần Thu Nguyệt nói chuyện với Lục Dương, Từ Thi có đôi khi muốn nói, há to miệng, nhưng lại không biết nói gì, đành nén trở về.

Ăn cơm xong, Trần Thu Nguyệt cầm lấy thẻ hội viên của Lục Dương tính tiền, rồi trở về, nói ra: "Trong thẻ này còn hơn năm nghìn luôn."

Ở nhà hàng trường học mà nạp tài khoản hơn năm nghìn, cũng không sợ người ta đóng cửa à.

Trần Thu Nguyệt cảm giác Lục Dương quá xa xỉ.

Lục Dương giải thích, nói ra: "Lần trước có hoạt động nạp năm nghìn tặng hai nghìn, với lại gần đây anh cũng ít ăn ở đây, vì vậy còn thừa lại rất nhiều, nếu không anh đưa thẻ hội viên cho em đi, về sau tan học em cùng Từ Thi ra đây mà ăn."

"Thôi thôi thôi, em cũng không xa xỉ như vậy." Trần Thu Nguyệt đem thẻ hội viên nhét vào túi áo Lục Dương.

"Bây giờ làm gì đây, hay để anh đưa hai người về ký túc xá."

Lục Dương nói ra.

Trần Thu Nguyệt nói: "Anh có chuyện gì sao?"

"Không có chuyện gì, bất quá, chiều này anh phải lên công ty một chuyến."

"Vậy mấy giờ anh mới lên công ty, nếu không gấp thì chúng ta đi đánh cầu lông đi."

"Chơi một tí cũng được."

Lục Dương suy nghĩ một chút rồi trả lời.

Nói thật.

Đối với mấy trò chơi vận động, trên cơ bản Lục Dương đều biết một chút, cầu lông cũng từng chơi, cộng với thiên phú tốt, thời điểm cấp ba, khi học thể dục, bất kể nam sinh hay nữ sinh, đều có rất ít người có thể trụ đến mười hiệp khi đấu với hắn.

Đi vào ký túc xá nữ sinh khu bảy.