Trần Thu Nguyệt lên phòng lấy vợt xuống dưới, ngoài trừ hai cây vợt ra, còn có một đống cầu lông, nàng đều cầm xuống hết.
Lục Dương nhận lấy cây vợt, đánh đánh mấy cái, nhìn qua chất lượng cũng không tệ, so với cái vợt hắn thường chơi ở cấp ba còn tốt hơn nhiều, hỏi Trần Thu Nguyệt: 'Đi đâu đánh?"
"Bên cạnh ký túc xá có con đường a, buổi tối ta cùng Hứa Dung Dung thường xuyên qua đó chơi."
Trần Thu Nguyệt nói ra.
"Vậy được."
Khu bảy cùng Khu tam đằng sau có một con đường cái, bởi vì được các ký túc xá khác vây quanh chính giữa, nên trên cơ bản đều không có xe đi qua, ở ven đường đánh cầu cũng xe không ảnh hưởng đến người khác.
Ba người tới con đường đằng sau ký túc xá, Lục Dương đem vợt đưa cho Từ Thi, nói ra: 'Hai người các ngươi chơi trước đi, ta nhìn hai ngươi kỹ thuật thế nào đã."
"HaHa, anh sợ rồi hã?"
Trần Thu Nguyệt khiêu khích nói.
Lục Dương nhịn không được nhìn nàng một cái thật sâu, nói ra: "Có bản lĩnh thì em đừng xin tha là được."
Trần Thu Nguyệt như nghĩ đến cái gì, sắc mặt nàng hơi đỏ lên, sau đó liếc nhìn Lục Dương, nói ra: "Ngươi nào xin tha là cháu trai."
Lục Dương tỏ ra không bận tâm, nàng kêu mình papa mãi cũng chả sao, cũng chỉ là một cái xưng hô mà thôi.
Từ Thi không nghe được ẩn ý của hai người, chỉ cảm giác tiền đặt cược của hai ngươi có chút hơi lớn thôi, nàng cầm lấy vợt, nói ra: "Ta biết chơi một chút."
Nói xong, hai người kéo dài khoản cách.
Lục Dương cũng ở ven đường tìm một mảnh vỡ cục gạch, cầm lấy, ở trước hai người vẽ một đường chỉ đỏ, miễn cương coi đó là cái lưới, dù sao cũng tùy tiện chơi mà thôi.
Nhưng mà.
Lại có tình huống bất ngờ xảy ra.
Vốn Trần Thu Nguyệt rất kiêu ngạo, còn chưa đấu với boss lớn Lục Dương, nàng đã bị tiểu quái Từ Thi hành hạ rồi, tổng cộng mười lượt cầu, nàng mới kiếm được ba điểm.
Hơn nữa số điểm nàng kiếm được đều dùng phương thức chơi xấu, bởi vì không có lưới, nên nàng cứ đánh thấp qua vạch, trên cơ bản Từ Thi không thể đỡ được, nên mới có thể kiếm được ba điểm.
Người lại Từ Thi vẫn rất fair-play, mỗi lần đánh cầu, nàng chỉ đánh cầu cao.
Chỉ như vậy thôi, nàng cũng đã đủ thắng Trần Thu Nguyệt rồi.
Trần Thu Nguyệt thở phì phò, ngực phập phồng.
Nàng nhìn Từ Thi nói: "Bạn học Từ Thi, đây là cái gọi biết chơi chút chút à."
Trần Thu Nguyệt vốn chơi rất tốt, cũng đã từng đánh cầu lông rất nhiều, thời điểm trước khi lên đại học, nàng cũng thương xuyên cùng tỷ muội của mình đánh câu lông giết thời gian, tuy rằng không tính là cao thủ, nhưng so với tân thủ cũng lợi hại hơn nhiều, nhưng bây giờ, nàng lại bị một người không chút nào danh tiếng như Từ Thi hành hạ.
Điều này làm...Trần Thu Nguyệt không cách nào tiếp thu được.
Bản thân mình kém cỏi như vậy sao?
Không phải.
Là do Từ Thi quá pro.
Trong tiểu thuyết, cao thủ đều không phải mấy người bất hiện sơn bất lộ thủy sao( không đụng thì không biết hàng), giống như lão tăng quét rác trong phim Thiên Long Bát Bộ vậy, hay mấy người hòa thượng trông coi Tạ Tốn trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký.
"Xin lỗi."
Từ Thi vội vàng xin lỗi.
"Không sao, ta không phải đang trách ngươi, ta cảm giác ngươi thật lợi hại, Từ Thi, ở phòng chúng ta, ngươi là người chơi cầu lông lợi hại nhất." Trần Thu Nguyệt khen ngợi.
Sau đó nàng đem vợt giao cho Lục Dương, nói ra: "Xem lâu như vậy rồi, tới phiên của anh."
Lục Dương cười cười, nhận lấy cây vợt.
Tiểu tâm tư của Trần Thu Nguyệt, sao hắn lại không biết, bản thân nàng chắc là đang muốn thấy mình xấu mặt, để tìm lại mặt mũi của nàng, dù sao Từ Thi cùng là cao thủ, người bình thường chưa chắc đã là đối thủ của nàng, ở trong lòng Trần Thu Nguyệt, Lục Dương cũng không lợi hại hơn mình, chỉ cần Từ Thi cứ chơi như vậy rồi, khẳng định hắn nhất định sẽ thua thảm.
Minh ba điểm so với mười, Lục Dương có thể kiếm được bao nhiêu điểm, chỉ sợ hắn ngay cả một điểm cũng không có, bị người ta đè đánh. Nếu là như vậy, ba so với không, thì mình coi như cũng hơn Lục Dương rồi.
Cầm lấy cây vợt, Lục Dương nhúc nhích cổ tay của mình ,sau đó nhìn Từ Thi nói nói: "Từ Thi, ngươi phải cẩn thận, ta không phải tay mơ như Trần Thu nguyệt đâu."
Trần Thu Nguyệt đứng ở một bên, nhịn không được trơn mắt, cảm giác Lục Dương như đang cà khịa mình vậy.
Nghe được lời nói Lục Dương, Từ Thi liền trở nên nghiêm túc, đôi mắt bảo thạch màu đèn nhìn chằm chằm vào động tác Lục Dương, bộ dạng tập trung tinh thần.
"Bắt đầu đây."
Lục Dương ném quả cầu lên, đùng một tiếng đánh xuống, khi lực của hắn rất lơn, làm quả cầu bay rất xa, Từ Thi phải lùi về sau vài bước, mới tiếp được.
Một bước lui về sau của nàng, cũng lộ ra kẽ hở, Lục Dương trực tiếp nhân cơ hội đập cầu bỏ nhỏ, cho dù Từ Thi cố gắng chạy tới, cũng không kịp tiếp được.
1-0.
Ánh mắt Từ Thi lập lòe.