Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 308: Thọc Gậy Bánh Xe




"Coi như cũng được, cũng có chút ít thành quả."

Lục Dương rất khiêm tốt.

Mặc dù Csite hiện nay thành tích rất tốt, nhưng so với mục tiêu ban đầu của hắn thì vẫn còn chênh lệch rất lớn, lý tưởng còn cao xa hơn như thế nhiều.

Dương Quang cười cười.

Hắn càng ngày càng tin cảm giác của mình, cậu học sinh này thật không đơn giản, có thành quả như vậy cũng không tỏ ra kiêu ngạo, coi như là bản thân mình lúc này đi ra khởi nghiệp, có thành quả như vậy khẳng định sẽ cao hưng không thôi.

"Lão sư, công ty của thầy làm về mảng nào?"

Lục Dương biết rõ Dương Quang còn đi làm ở công ty, bất quá bởi vì năng lực mạnh mẽ, nên được nhà trường mời vào kiêm chức làm giảng viên trong trường.

"Công ty hiện tại của thầy đang làm về lĩnh vực phát triển phần mền điện thoại."

Dương Quang cũng tùy ý trả lời.

Lục Dương hỏi :"Ở trên Android với IOS phải không?"

"Không nghĩ tới em cũng biết cái này."

Dương Quang có chút giật mình.

Tuy rằng smart phone bây giờ đều sài hệ thống Android với IOS, nhưng có rất nhiều người không biết hai hệ thông này, dù sao hiện tại đại bộ phần người dùng điện thoại đều sài bàn phím cơ, coi như là dùng smartphone, người bình thường cần gì quan tâm đến cái gọi là hệ thống chứ.

"Em cũng biết một tí, công ty của em trước mắt đang chuẩn bị làm ra một cái app cho CCilicili, trước mắt là làm trên hệ thống Android đầu tiên."

Lục Dương giải thích một câu.

So sánh hệ thông Android với IOS, thì hiện tại người dùng Android nhiều hơn một tí, nên Lục Dương lựa chọn làm app CC trên hệ thống Android đầu tiên, sau đó mới phát triển app trên hệ thống IOS sau, đây cũng là một bước trong kế hoạch của hắn.

Hắn ném năm triệu vào công ty, ngoài trừ quảng cáo ra, chính là thực hiện những bước này.

Smartphone mới xuất hiện được bao lâu.

Ở Trung Quốc cũng mới chỉ một hai năm mà thôi.

Trước mắt vẫn còn chưa phổ biến rộng rãi.

Bởi vì giai đoạn này phần mền trên điện thoại còn rất ít, là một cơ hội tốt để mở rộng, nhìn Quan Nguyệt mà xem, gần đây nàng say mê một trò chơi nuôi mèo trên điện thoại, cái đồ chơi này đối với Lục dương mà nói, quả thực chỉ là một trò chơi cho trẻ em mà thôi, nhưng Quan Nguyệt vẫn chơi đến quên trời quên đất, nên từ đó có thể nhận ra, APP trên các dòng điện thoại thiếu thốn đến mức nào.

Dù sao, đối với đa số người dùng hiện tại, nuôi mèo trên điện thoại, so với răn ăn mồi, xếp hình lập phương, thì còn thú vị hơn.

Csite nếu có thể làm ra APP trên điện thoại.

Không cần hắn phải quảng bá cũng đã chiếm được đợt thứ nhất của thị trường rồi, dù sao xu thế tương lai của ngành internet, cũng là chuyển dịch từ máy tính lên điện thoại.

Giống như việc đọc tiểu thuyết bây giờ vậy, thời điểm này muốn đọc tiểu thuyết, nếu không phải lên TXT xem lậu, cũng phải lên website trên máy tính để đọc, hoặc là đọc Wapwebsite trên điện thoại, không như mười năm về sau, muốn đọc tiểu thuyết chỉ cần mở app ra là được.

"App điện thoại làm khá đơn giản, nhưng để mở rộng thì tương đối khó khăn" Dương Quảng cảm thán một câu.

Lục Dương cười nói: "Mở rộng thì không có vấn đề, dù sao bản thân em cũng có sẵn người dùng nha, lão sư, thầy có ai thích hợp không, giới thiệu cho em vài người? Em hiện tại vừa thiếu đúng kỹ sư phát triển phần mền, chỉ cần có người chấp nhận vào công ty em làm, chưa cần bàn đến phúc lợi, tiền lương đã cao hơn 30% so với công ty cũ."

Dương Quang có chút ít kinh ngạc: "Thật hay giả?"

"Cái này em cần gì phải lừa thầy, cổ phần của công ty em đã chiếm hơn 90%, nói một không ai, hiện tại vừa đúng lúc công ty thiếu người, nên có chút gấp gác, thầy cũng biết hiện tại ở Lục Thành cũng không mấy lập trình viên hiểu về Android với IOS, thật sự là rất khó tìm người, công ty em đã tuyển dụng nhiều ngày như vậy rồi, cũng chưa tìm được một ai thích hợp, nếu như mấy ngày tới tìm không được, em chỉ có thể đi lên phía Bắc đào người thôi."

Lục Dương đem nỗi khốn khổ mình nói ra.

Dương Quang suy nghĩ, hắn sống ở Lục Thành lâu như vậy rồi, trên cơ bản cũng quen biết rất nhiều ngươi làm lập trình viên, khẳng định biết không ít người tài năng, lần này Lục Dương tới nói chuyện phiếm với Dương Quang, mục đích cũng vì việc này.

Nhờ Dương Quang hỗ trợ tìm người, còn đáng tin cậy hơn so với thông báo tuyển dụng trên internet.

Nhìn Lục Dương không phải giống như đang nói đùa, Dương Quang nói: "Phát triển phần mền trên hệ thống IOS thì ở Lục Thành thật sự không có ai, nhưng nếu là Android thì thầy quen mấy người, công ty của thầy cũng có hai người, vừa vặn bọn họ đang có ý định từ chức, nếu em thật sự cần người ta, thầy sẽ đưa phương thức liên lạc bọn họ cho, bất quá, kỳ thật thầy có đề nghị em không cần tuyển người, coi như là muốn làm APP, cứ trực tiếp tìm mấy công ty công nghệ bên ngoài cho thuận tiền, cũng không tốn bao nhiêu tiền, dù sao, đào người từ công ty khác cũng là một chuyện vô cùng phiền phức."

"Nếu em chỉ làm một cái APP không, em đã nhờ công ty bên ngoài làm rồi, bất quá, thứ em cần bây giờ cũng là một bộ phận nghiên cứu, nên nhân tài càng nhiều càng tốt..."

Dương Quang không nghĩ tới Lục Dương lại dã tâm lớn như vậy.

Ngoài trừ những công ty về công nghệ ra, trên cơ bản bộ phận nghiên cứu kỹ thuật đều chỉ có mấy công ty lớn mới có, Csite tuy hiện tại rất hot, nhưng trước mắt vẫn chưa đủ tầm đi lên làm công ty lớn được.

"Làm như vậy đốt tiền lắm, em kiền trì nổi sao?"

Thân làm một người thầy giáo, Dương Quang nhịn không được nhắc nhở một cái.

"Lão sư, yên tâm, tiền hoàn toàn không phải là vấn đề, em vừa mới đầu tư công ty thêm năm triệu, làm một ít chuyện cũng đã đủ rồi, huống hồ, công ty còn có lợi nhuận ổn định mỗi tháng, mỗi tháng đều có hơn mười vạn lãi ròng, hơn nữa vẫn còn đang tăng lên, dựa vào số liệu em tính toán, chờ thêm hai tháng nữa, doanh thu công ty có thể đột phá mức mới, một tháng lợi nhuận hơn trăm vạn cũng có thể, nên chút tiền trả lương cho bộ phận kỹ thuật thật không thấm vào đâu."

Dương Quang hít vào một hơi.

"Em chơi lớn đấy, thầy vẫn còn xem thường em rồi."

Dương Quang ở trên điện thoại tìm tìm sau đó hỏi: "Số điện thoại của em là bao nhiêu, để thầy gửi phương thức liên lạc của bọn họ cho em."

"Được."

Lục Dương nói ra số điện thoại của mình.

Rất nhanh.

Dương Quang đã gửi tin nhắn tới, trong tin nhắn có thông tin hai người, còn có tên tuổi, coi như là có lòng rồi.

"Dù sao ta cũng là nhân viên của công ty, cũng không thể giúp em thọc gậy bánh xe được, điều giúp được cũng chỉ có thể đến đây mà thôi, bọ họ đều có ý định lên Bắc Kinh, em có thể lưu bon họ lại không thì tùy thuộc vào em rồi."

"Lão sư cứ yên tâm, Bắc Kinh cho đãi ngộ gì, em cho đãi ngộ đó, em không tin, nếu có thể ở lại Lục Thành, bọn hắn còn chạy lên Bắc Kinh sống dưới tầng ngầm làm gì."

Lục Dương cười cười.

Dương Quang cười theo, nói: "Em biết cũng không ít nhỉ."

Bởi vì đang là giờ nghĩ giữa tiết, sinh viên đi ra đi vào không ít, bọn hắn đều nhìn thấy Lục Dương cùng giáo viên dạy C++ cười cười nói nói chuyện với nhau, còn cùng nhau lấy điện thoại ra như trao đổi số điện thoại, ai nấy sinh viên khoa công nghệ lớp số hai cũng kinh ngạc không thôi.

Bọn hắn nhớ rất kỹ.

Thời điểm Lục Dương một mực trốn học, lão sư Dương Quang ấn tượng với Lục Dương vô cùng không tốt, thường xuyên ở trong lớp điểm danh phê bình, nhưng hiện tại bây giờ....

Bọn hắn không thể không bội phục Lục Dượng, không chỉ làm hòa hoãn mối quan hệ với giáo viên, mà nhìn mối quan hệ hiện tại còn rất tốt.

Các sinh viên đền thỏa luận với nhau điều này.

Trong phòng học, Đinh Siêu thấy một màn như vậy cũng nói ra.

"Ngọa tào, Lục Ca lúc nào quan hệ tốt với lão sư như vậy, bọn họ hình như còn trao đổi điện thoại với nhau nữa."

Lưu Lỗi cũng cảm thấy bình thường: "Năng lực của Lục Dương, ngươi không phải không biết."

"Điều này cũng không công bằng, Lục Dương được nữ sinh ưa thích chưa nói, mà bây giờ ngay cả Dương Quang bảo thủ cũng bị hắn chinh phục là sao?"

Điêu Siêu tỏ ra rất phiền lòng.

Trong khóa học Công Nghệ Thông Tin, chỉ có lão sư dạy môn C là hắn không dám trốn học, bởi vậy mới thấy hắn chăm chỉ đi học như vậy. Có đôi khi đi học muộn, hắn đều phải giải thích nguyên nhân mới được vào lớp. Chớ đừng nói chi đến Lục Dương trốn học liên tục nửa năm, vẫn luôn cười cười nói nói với giao viên.

Lý Minh Bác cũng không nói gì.

Trong mắt hàn tràn đầy vẻ hâm mộ.

Đây mới là tâm gương hắn noi theo học tập a.