Nàng nói ra: "Xuất bản giản thể còn có chia thêm tiền nhuận bút, rất ít người bán đứt luôn."
"Cái này ta biết rõ."
Mặc dù chưa xuất bản giản thể, nhưng Lục Dương cũng biết rõ giá thị trường.
Hắn nói ra: "Ta muốn nhận mười lăm phần trăm doanh thu khi xuất bản, nếu như bác cả của ngươi chấp nhận, ta có thể đem quyền xuất bản trao quyền cho các ngươi, về phần xuất bản bao nhiêu, chính các ngươi tự xem mà làm, nhưng chỉ là trao quyền, ta sẽ không đem bản quyền độc nhất vô nhị cho các ngươi."
Điều kiện này của Lục Dương kỳ thật rất hà khắc.
Mười lăm phần trăm doanh thu, trên cơ bản đã là giá cao nhất khi xuất bản rồi, các tác giả truyền thống khác cũng chỉ nhận được cái tỷ lệ này, mặt khác, lại không trao quyền độc quyền xuất bản, điều này cũng làm cho Lục Dương luôn nắm thế chủ động.
"Tiền nhuận bút có thể thương lượng, nhưng vấn đề trao quyền..."
Lý Nhu có chút khó xử.
Lục Dương nói ra: "Đây cũng là vì trách mạo hiểm, dù sao, ta đôi với nhà xuất bản của bác ngươi cũng không biết gì, vạn nhất các ngươi có được bản quyền, liền chỉ xuất bản mấy nghìn cuốn, thì ta chẳn phải rất bị động sao, ta có thể cam đoan, nếu như các ngươi xuất bản bình thường, ta sẽ không trao quyền cho nha thứ hai."
Lý Nhu nhẹ gật đầu, nàng vẫn rất tin tưởng nhân phẩm Lục Dương.
Nàng nhìn ngươi rất chuẩn, biết rõ Lục Dương cũng không phải là ngươi không tuân thủ hứa hẹn, huống chi hắn còn ở trước mặt Tống Giai nói ra.
Việc này có thể thực hiện được hay không, nàng còn phải thuyết phục bác cả nhà mình.
Lý Nhu nói ra: "Tiền nhuận bút..."
Lục Dương cắt đứt lời nàng: "Tiền nhuận bút là 15% doanh thu, là điểm mấu chốt của ta, nếu giảm bớt thì ta sẽ không xuất bản nữa, bất quá, còn có một cách khác cho ngươi lựa chọn, là tính dựa theo lượng tiêu thụ, nếu như lượng tiêu thụ thấp hơn năm vạn cuống, ta chỉ lấy 10% tiền nhuận bút, nếu cao hơn năm vạn nhưng thấp hơn hai mươi vạn, cứ dựa theo 15% để tính, còn cao hơn hai mươi vạn, ta muốn tiền nhuận bút 20% tổng doanh thu.. Hai phương án này, các ngươi có thể lựa chọn."
"Ngươi tự tin như vậy sao?"
Lý Nhu có chút kinh ngạc.
Dựa theo thị trường bây giờ, bán đi năm vạn sách đã coi như dễ bán rồi, vượt quá hai mươi vạn sách, chính là phi thường dễ bán, trừ một ít báo đọc hằng ngày mới bán được con số đó ra, mà cho dù bán được hai mươi vạn cuốn báo, cũng chẳng lời được bao nhiêu tiền.
Lý Nhu cũng đã ra bảy tám quyển sách, đều là mấy cuốn sách ngắn, ở văn học truyền thống coi như cũng có chút tên tuổi, nhưng quyển sách tốt nhất của nàng, cũng chỉ bán được sáu vạn bản mà thôi.
Miễn cưỡng vượt qua năm vạn, cũng là một thành tích tốt rồi.
Mà nghe ngữ khí Lục Dương bây giờ, hắn hình như tự tin mình sẽ bán được hai mươi vạn quyển sách đấy.
"Ta đối với sách của ta, luôn vô cùng tự tin."
Lục Dương cười cười, cũng không giải thích gì nhiêu.
Không cần đem là bài tẩy của mình ra ném ra ngoài, mặc kệ bọn họ chọn loại nào, Lục Dương đều không thiệt thòi, bởi vì quyền chủ động luôn nằm trong tay hắn.
Lý Nhu cũng không lấp tức đáp ứng, dù sao nhà xuất bản cũng không phải của nàng, việc này còn phải cùng đại bá thương lương mới có thể quyết định, Lục Dương cũng không có nóng nảy, bên này chỉ biết thời biết thế mà thôi, coi như đàm phán không thành công, chờ quyển tiểu thuyết mới của hắn nhiều chữ, tự nhiên cũng sẽ có nhà xuất bản khác đến tìm.
Điểm tự tin ấy Lục Dương hẳn phải có.
Ăn một tô bún xào, thêm mấy miếng chuối nướng, Lục Dương cảm giác mình no rồi, mấy ngày nay lại lười vận động, chất béo lại quá nhiều, dẫn đến sức ăn hơi giảm đi một tí.
Còn dư lại mấy món ăn, Bạch Thịnh xin lão bản cái túi, đều đóng gói thức ăn thừa mang về.
Đã hơn mười giờ, quay về ký túc xa không được nữa rồi.
Ra cửa, Lục Dương nói ra.
"Các ngươi đi về cẩn thận nha, bai bai."
Tống Giai có chút kinh ngạc: "Ngươi không về trường học sao."
"Không phải lại đi tới địa chỉ ở trên tấm card khi bữa chứ." Lâm Viện Viện khi dễ nói ra.
"Tấm card gì cơ?"
Lục Dương hoàn toàn không biết hắn từng ném một tấm card nhỏ ra ngoài.
"Dừng, giả vờ cái gì?"
Lâm Viện Viện trợn mắt, nhìn Tống Giai nói ra: "Giai Giai tỷ, ta nói rồi mà, hắn là một tên cặn bã nam, chúng ta rõ ràng tận mắt thấy tấm card từ túi áo hắn rớt xuống, hiện tại còn giả vờ không biết kia..."
"Lâm Viện Viện, không nên ăn nói bậy bạ."
Tống Giai giả bộ muốn đánh người.
Lâm Viện Viện vội vàng trốn đến sau lưng Bạch Thịnh.
Lúc này Lục Dương mới nhớ lại chuyện này, hắn nhìn thoáng qua Lâm Viện Viện, phát hiện nàng đang lè lưỡi với mình, Lục Dương im lặng, nói:
"Ta biết đại khái vì sao Lâm Viện Viện lại nhắm vào ta rồi, ta là một người đàn ông tốt được không, cái gì mà tạp phiến chứ, lúc đó ở nhà ga bì người ta nhét vào, không có chỗ vứt ta mới đành nhét vào túi áo, ai biết lại bị Lâm Viện Viện nhặt được."
Câu giải thích này so với lời nói hoang đường của Lâm Viện Viện còn đáng tin hơn.
"Ta đã nói rồi mà, Lục Dương tốt xấu cũng là đại tác giả, làm sao có thể tìm nữ nhân ở trên mấy tấm card nhỏ được, với lại hắn có tiền như vậy, lớn lên lại đẹp trai, dạng mỹ nữ gì mà không truy cầu được."
Lý Nhu cười nói.
Bạch Thịnh cũng bừng tỉnh đại ngộ, Lâm Viện Viện luôn nói về tấm card Lục Dương, nguyên lai đó chỉ là một cái hiểu lầm.
"Đồ ngốc Lâm Viện Viện, ngươi cũng không suy nghĩ kĩ đi, đã có Giai Giai rồi, Lục Dương còn có thể vừa ý mấy loại nữ nhân đó sao?" Bạch Thinh đẩy Lâm Viện Viện ở phía sau lưng đi ra.
"Có lẽ hắn muốn đổi khẩu vị thì sao?" Lâm Viện Viện cố giải thích.
"Ngươi còn ăn nói bậy bã hã! Nhanh xin lỗi Lục Dương đi." Bạch Thịnh rất có tinh thần trọng nghĩa, Lục Dương là một người tốt vậy mà Lâm Viện Viện luôn chửi bới hắn, nên nàng ta vẫn phải nói lời xin lỗi với Lục Dương.
"Không được, không được.."
Lâm Viện Viện lắc đầu.
Nàng kích động nói: "Các ngươi... Các ngươi đều bị hắn lừa rồi."
"Lâm Viện Viện, ngươi..."
"Được rồi, được rồi."
Lục Dương khoát tay áo ý bảo bản thân không để ý, nhìn thoáng qua Lâm Viện Viện, hắn nói ra: "Lâm Viện Viện cẩn thận như vậy là tốt, mấy người đều xinh đẹp như vậy, vạn nhất gặp phải người xấu thì soa? Cẩn thận một tí cũng tốt, với lại Lâm Viện Viện cũng chỉ là hảo tâm, chỉ có chút chuyện xấu mà thôi."
"Ngươi là tên có đầy chuyện xấu thì có."
Lâm Viện Viện cũng không hề cảm kích.
Nàng hoàn toàn không tin lời nói Lục Dương, coi như chuyện tấm card là hiểu lầm, nhưng nàng còn tận mắt nhìn thấy Lục Dương dắt tay nữ nhân khác đi học, còn nhìn thấy hai nữ nhân xinh đẹp leo lên xe Lục Dương, vì vậy Lục Dương chắc chắn một trăm phần trăm cặn bã.
"Lâm Viện Viện, Lục Dương đã nói không để ý rồi, ngươi vậy mà còn nói.. Sẽ có một ngày, ngươi sẽ gặp phải người giáo huấn lại ngươi." Bạch Thịnh tức giận nói ra.
Lục Dương là người tốt a.
Đẹp trai, tao nhã, lại nhiều tiền, mấu chốt tính cách lại tốt như vậy, Lâm Viện Viện tuy tùy hứng như vậy, nhưng hắn cũng không tức giận, nếu không phải Tống Giai đã bắt Lâm Viện Viện lại, hắn đã đi lên cho nha đầu này một trận.
"Vậy vì sao ngươi lại không quay về trường."
Tống Giai hỏi.
Lục Dương hướng về phía chung cư nhìn thoáng qua, nói ra: "Ta có mua một căn hộ tại chung cư Hoa Đình, nên thường xuyên ở bên ngoài ngủ, với lại hôm nay trễ như vậy, về cũng không kịp nữa."
"Như vậy a."
Tống Giai nhẹ gật đầu.
Lục Dương buôn bán lời nhiều tiền như vậy, mua một căn phòng cũng không phải chuyện gì lạ.
"Ta đi trước đây, bai bai."
Lục Dương vẫy tay.
"Bye Bye." Ngoài trừ Lâm Viện Viện ra, ba nữ sinh đều vẫy tay đáp lại.
Nhìn Lục Dương đi đến đường chính, cùng bảo vệ cười cười tán chuyện vài câu, sau đó tiến vào cư xá, lúc này mấy nữ sinh mới biết Lục Dương không có gạt người.
Thời điểm đi trên đường trở về ký túc xá, Lý Nhu nhìn Lâm Viện Viện bên cạnh Tống Giai.
Nàng đột nhiên mở miệng.
"Viện Viện, ngươi có phải ưa thích Tống Giai phải không."
"A, đại tỷ, ngươi nói gì vậy."
Lâm Viện Viện bối rối.
Sắc mặt nàng đỏ bừng, cảm giác toàn thân có chút cảm giác mê muội.