Nhìn bộ dạng của Lâm Viện Viện bây giờ, thần sắc Lý Nhu có chút quái dị, giống như bản thân mình đã đoán đúng vậy.
Khó trách trong phòng ngủ nhiều người như vậy, Lâm Viện Viện chỉ luôn dính vào Tống Giai cùng một chỗ, lúc trước nàng còn tưởng rằng Lâm Viện Viện chỉ đi theo Tống Giai để ăn nhờ ở đâu thôi, hiện tại xem ra không phải như vậy a.
Lâm Viện Viện nói sạo: "Ta đương nhiên ưa thích Giai Giai tỷ rồi, hay là các ngươi lại ghen."
Lý Nhu không thèm trả lời, chỉ là ánh mắt của nàng chứa nhiều ý vị.
Lâm Viện Viện có chút chốt dạ, giống như là nàng bị người ta phát hiện bí mật nhỏ vậy.
Với lại, Lâm Viện Viện cũng không rõ lắm, mình đối với Tống Giai có chút ỷ lại, thời điểm nàng ở một mình, tâm tình sẽ vô cùng không tốt.
Còn đối với Lục Dương, kỳ thật nàng cũng không chán ghét như vậy, nhưng nghĩ đến Tống Giai cùng Lục Dương nói lời yêu thương, nàng sẽ bị bỏ rơi, nên liền có một loại cảm giác vô cùng nguy cơ.
---
Lúc này, Lục Dương đã về tới chung cư Hoa Đình.
Bởi vì không nói trước với Trần Thu Nguyệt, vì vậy chỉ có mình hắn ở đây.
Thời điểm mười một giờ đêm, Liễu Thanh Thanh gọi điện thoại tới.
"Có chuyện gì sao? Sao em lại gọi anh muộn như vậy?"
Lục Dương đem gối đặt ở dưới cổ, điều chỉnh lại một chút tư thế cho thoải mái nhất.
Liễu Thanh Thanh trả lời: "Em vừa mới hết bận xong."
"Bệnh tình của dì thế nào rồi, có kết quả chưa?" Lục Dương biết rõ hôm nay Liễu Thanh Thanh mang mẹ mình đi kiểm tra.
"Bác sĩ nói đã đỡ hơn rồi, không có gì nguy hiểm nữa, về sau chỉ cần dưỡng bệnh cho tốt, vẫn có cơ hội khôi phục lại như lúc đầu."
"Vậy thì tốt rồi, em thì sao?"
"Em mua vé ngày mốt, buổi trưa là có thể đến nơi rồi."
"Được, đến lúc đó anh đến nhà ga đón em."
Hai người han huyên một hồi, qua một tiếng sau mới cúp điện thoại.
Đưa di động vào nạp pin, Lục Dương nhắm mắt lại, Liễu Thanh Thanh sắp tới Lục Thành rồi, cũng nên chuẩn bị phòng ở cho nàng, nghĩ đến hơn một triệu ở trong ngân hàng, hắn để số tiền này chính là vì mục đích này.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Dương liền gọi điện, hẹn Từ Phượng Niên gặp mặt.
Chung cư Hoa Đình, trên một đoạn đường nhỏ, Từ Phượng Niên theo sau Lục Dương chạy bộ.
"Lục ca, có chuyện gì không?"
Vốn hẹn tám giờ sáng, nhưng Từ Phượng Niên lại tới sớm hơn, nên Lục Dương liền kêu hắn cùng một chỗ chạy bộ.
Lục Dương cũng không lằng nhằng, nói thẳng: "Hôm nay bảo cậu tới, chủ yếu là có hai chuyện."
Từ Phượng Niên không nói gì, chờ Lục Dương nói tiếp.
Lục Dương thở mấy hơi, mới lên tiếng: "Tôi muốn một căn phòng nhỏ ở chung cư Hoa Đình, giống như căn hộ lần trước vậy, mua xong vào ở luôn."
"Mua xong vào ở luôn... thì có chút hơi gấp."
Từ Phượng Niên suy nghĩ một chút.
"Bất quá vấn đề cũng không lớn, tôi có quen một số người bán chung cư, chỉ cần trả tiền trước là có thể lấy được chìa khóa, còn thủ tục thì có thể chậm rãi bổ sung sau."
Lục Dương nói thẳng :"Tiền không phải là vấn đề, chỉ cần phòng ở không có vấn đề là được, mà giá phòng tăng lên rồi sao?"
Từ Phượng Niên lắc đầu: "Giá phòng đã cao vậy rồi, nhất thời nửa khắc chắc sẽ không tăng nữa, giá cả vẫn giống như lần trước vậy"
Lục Dương nói: "Được, hôm nay chúng ta ký hợp đồng đi, đem chìa khóa bắt tới tay, buổi chiều ta còn phải đi mua ít đồ dùng sinh hoạt nữa."
Nhìn bộ dạng tiêu sái như vậy, làm cho Từ Phượng Niên hâm mộ không ngừng.
Hắn làm trong mảng bất động sản đã nhiều năm, cũng gặp không ít lão bản, cũng giống như Lục Dương vậy.
Nhưng mua phòng ốc giống như mua rau cải, thì đây còn là lần đầu tiên hắn gặp được.
Lục Dương còn rất thoải mái, không có khắt khe như những lão bản khác.
Từ Phượng Niên cũng không hỏi vì sao Lục Dương cần phòng gấp vậy.
Đây không phải vấn đề mà hắn có thể quan tâm được.
Theo Từ Phượng Niên chạy một chỗ cho đến trưa, phòng ở cuối cùng cũng xác định xong, khu 12 tầng 8, căn hộ này giống như căn hộ Lục Dương đang sống, đều là phòng chưa có người ở.
Lục Dương cũng không có nhìn nhiều.
Thanh toán tiền xong, hắn lấy được chìa khóa.
Thiết bị lắp đặt hoàn toàn giống nhau, cũng không có gì đẹp mắt.
Căn phòng tổng cộng hết chín lăm vạn, giống với giá lần trước, đều là sáu nghìn một mét vuông, so sánh với giá phòng vài năm sau mà nói, hiện tại cũng quá tiện nghi rồi, cũng không sợ lỗ vốn ,chỉ là lợi nhuận nhiều hay ít mà thôi.
Đương nhiên.
Lục Dương mua phòng ốc, cũng không phải vì kiếm tiền, mua xong phòng ở, Lục Dương lại mua một số thiết bị điện gia dụng, bảo ngươi ta ngày mai đưa tới lắp đặt.
Chiều tà, bện cạnh hồ nhân tạo.
Từ Phượng Niên lau mồ hôi, nói ra: "Lục ca, cảm ơn ngài rồi, lần này tôi kiếm được không ít a."
Lục Dương cười hỏi: "Những căn phòng lớn 150 mét vuông này, cậu bán một bộ, đại khái có thể được trích bao nhiêu."
Vấn đề này vốn là chuyện riêng tư, nhưng Từ Phượng Niên cũng không giấu giếm chút nào: "Nếu bán được một căn phòng, công ty của ta có thể nhận được khoản hai vạn, còn tôi có thể nhận được một nửa."
"Vậy cũng là một vạn tệ rồi."