Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 274: Cút Ra Ngoài (3)




Trần Thu Nguyệt mặc kệ hắn gào thét, cũng lấy ra một tờ giấy, nói ra: "Ta sẽ đọc từ nhà tài trợ vàng từ trên xuống, đầu tiên là công ty Sơn Hải Văn Hóa, tài trợ một vạn tệ, mặt khác, còn miễn phí tài trợ thêm một trăm cái áo cho vận động viện tham gia thi đấu,..."

Không cần kể tên đến những nhà tài trợ sau.

Chỉ cần một cái tên duy nhất, đã đáng bại Tiết Hải Tường rồi.

Trương Trạch có chút kinh ngạc nói: "Công ty này là do sinh viên chúng ta khởi nghiệp thành lập phải không?."

"Đúng vậy, hội trưởng biết thật nhiều a."

Trần Thu Nguyệt tán dương một câu, Trương Trạch ngược lại có chút ngượng ngùng, hắn nói ra: "Ta biết rõ công ty này là đằng khác, lãnh đạo trường học chúng ta rất coi trọng, nghe nói bọn họ đều khen qua, mà sao bọn họ lại tài trợ nhiều như vậy a."

Trần Thu Nguyệt giải thích: "Trong công ty Sơn Hải Văn Hóa có một cổ đông, là con của giáo sư trường chúng ta lúc trước, đối với trường học chúng ta rất thân thiết, sau khi biết rõ mục đích chúng tôi tới, nàng hết sức nhiệt tình, còn chủ động tài trợ đấy."

Trần Thu Nguyệt lại nhìn thoáng qua Tiết Hải Tường, nói ra: "Nữ sinh kia thì học trưởng Tiết cũng đã gặp rồi, bỉ bất quá không biết làm sao hai người bọn họ lại nổi lên xung đột mà thôi."

Ánh mắt mọi người trong phòng họp đều đảo qua Tiết Hải Tường, nhìn hắn như kẻ ngu.

Ngay cả Trương Trạch cũng nhíu mày lại, có chút khó chịu nhìn thoáng qua Tiết Hải Tường, gia hỏa này ngu như vậy sao? Người ta tài trợ lớn như vậy, mà ngươi còn nảy lên xung đột?

"Không phải, không phải, ta mới đi vào công ty thì đã bị đuổi ra rồi."

Tiết Hải Tường vội vàng giải thích.

Nói xong lời này, mọi người càng thêm khinh bỉ hắn, vừa vào công ty đã bị đuổi ra, thế vì sao Trần Thu Nguyệt không bị đuổi, mà còn kéo được tài trợ?

Còn không phải là do năng lực của ngươi quá kem sao?

Trình độ bộ trưởng bộ ngoại giao chỉ có thế này?

Không so thì thôi, đã so thì thấy năng lực của hắn còn thua xa Trần Thu Nguyệt.

Rất nhiều người trong lòng đều nghĩ như vậy, kết quả đã có rồi, Trần Thu Nguyệt nói ra: "Có tiếp tục đọc tiếp không?"

"Đọc đi, để xem còn có mấy nhà."

Trương Trạch nói ra.

"Được." Trần Thu Nguyệt tiếp tục đọc: "Siêu thị 'Dương Hà' dối diện vườn khởi nghiệp tài trợ một nghìn tệ,cửa hàng trang điểm' Tây Môn Xuân Yến Đồ' tài trợ năm trăm tệ, cửa hàng trang sức đối diện trạm xe buýt tài trợ năm trăm tệ, Cửa hàng Sexygirl ở tầng hai Wada tài trợ năm trăm tệ, cửa hàng vàng bạc tầng một wanda tài trợ năm trăm tệ, bưu điện trường học tài trợ sáu nghìn tệ."

Nghe được Trần Thu Nguyệt đọc từng cái tên, sắc mặt Tiết Hải Tường càng ngày càng đen, bản thân lôi kéo tài trở,năm mươi đến mấy trăm tệ là cao, Trần Thu Nguyệt thì ít nhất cũng phải năm trăm tệ, chất lượng còn hơn xa so với cửa hàng hắn lôi kéo, nghe đến cái tên cuối cùng, bưu điện Tây Môn, Tiết Hải Tương kéo ghế đứng dậy, hét to: "Không có khả năng!."

"Cái gì không có khả năng!."

Sắc mặt Trương Trạch không tốt.

Những người khác đều nhìn Tiết Hải Tường với gương mặt bất thiện, gia hỏa này, lớn tiếng như vậy làm gì, thua cuộc cũng phải có phong độ một chút chứ.

"Không pahri ,không phải." Tiết Hải Tường vội vàng giải thích: "Bưu điện trường học tuyệt đối không có khả năng tài trợ cho ngươi, nhất định là ngươi đang lừa dối."

"A, vì sao ngươi lại nói vậy?"

Trần Thu Nguyệt ngây thơ hỏi.

Tiết Hải Tường nói ra: 'Mọi người khả năng chưa biết, bưu điện trường học đã bị học trường Khương Minh của hội học sinh nhận thầu rồi, ta cũng nói chuyện qua với hắn, hắn nói bưu điện bây giờ một nghèo hai trắng, tiền lương còn không có mà phát, căn bản không có tiền tài trợ. Vậy ta hỏi ngươi, hắn làm sao có thể tài trợ cho ngươi nhiều như vậy!."

Tiết Hải Tường như bắt được cọng rơm cứu mạng, hắn có chút cuồng loạn.

Trương Trạch nghe xong, nhìn thoáng qua Trần Thu Nguyệt.

Trần Thu Nguyệt mặt không đôi sắc, nói ra: "Hội trưởng có lẽ có số điện thoại của học trưởng Khương Minh, ngươi gọi một cái sẽ biết, ta cũng không cần phải giải thích a."

Nhìn bộ dạng bình tĩnh của Trần Thu Nguyệt, Trương Trạch do dự một chút, lấy điện thoại ra, gọi tới.

Điện thoại rất nhanh kết nối.

Trương Trạch mở âm thanh loa ngoài.

"Khương ca a, nghe nói anh tiếp nhận bưu điện trường học rồi phải không, chúc mừng, chúc mừng."

"Chúc mừng cái gì, mỗi ngày đều mệt muốn chết đây này,nói đi, cậu tìm tôi có chuyện gì?" Trong điện thoại truyền đến giọng nói Khương Minh.

"Cũng không có việc gì, chính là về lễ hội mùa xuân lần này..."

Lời còn chưa nói hết, Khương Minh đã nói ra: "Lễ hội thể dục thể thao mùa xuân phải không? Bưu điện không phải tài trợ sáu nghìn rồi sao? Đưa cho Trần Thu Nguyệt rồi, ngươi còn tìm ta đòi tiền sao, hay là nàng ta chưa nói cho các ngươi biết?"

"Nói rồi, nói rồi, xấu hổ qua Khương ca, ta chỉ gọi xác nhận lại thôi mà."

Trương Trạch xin lỗi không thôi.

Sau khi cúp điện thoại, hắn hung hăng trợn mắt nhìn Tiết Hải Tường, cả giận nói: "Ngươi, CÚT RA NGOÀI!."