Trời trong nắng ấm, ánh sáng chói chang, mùa xuân của Lục Thành rút cuộc cũng đã đến rồi.
Sân tài trường đại học vống quạng quẽ, nay cũng dần dần náo nhiệt hẳn lên, trên bãi cỏ, Trần Thu Nguyệt đang dựa vào vai Lục Dương.
"Ngày hôm qua cuộc họp thế nào?"
Lục Dương mở miệng hỏi.
Trần Thu Nguyệt cười nói: "Còn có thế nào được chứ, giống như với dự đoán lúc trước, em trở thành bộ trưởng bộ tuyên truyền, Tiết Hải Tường sau khi bị đuổi ra ngoài cũng từ chức liền luôn."
"Ồ, hắn cũng thức thời đó."
Lục Dương cũng chẳng suy nghĩ nhiều.
"Hắn không đi không được a, lần này mất sạch mặt mũi rồi, còn như mặt dày không đi, cũng không có người nghe lời hắn nữa rồi." Trần Thu Nguyệt gặt một cây cỏ nhỏ, ở trên lỗ tai Lục Dương khấy khấy.
"Ngứa đó."
Lục Dương bắt lấy cánh tay của nàng.
Trần Thu Nguyệt nói ra: "May mắn có anh nên em mới có thể sớm tiếp nhận vị trí này, để đêm nay tới chung cư, em đền bù cho nha."
"Được rồi, được rồi, hai ngày nay gõ chữ mệt mỏi, anh muốn nghỉ ngơi một chút."
Lục Dương lắc đầu.
Tuy rằng trẻ tuổi, nhưng mỗi ngày đều phải cày ruộng ,hắn có chút chịu không nổi rồi.
Trần Thu Nguyệt liếc nhìn Lục Dương nói ra: "Vậy tối nay em làm trứng gà với rau chân vịt, thế nào?"
"Chỉ một món thôi sao?" Lục Dương cười cười.
"Thêm món thịt dê xào hành tây, với hàu hấp."
Trần Thu Nguyệt nói tiếp.
"Ài, anh còn chưa hư nhược đến vậy đâu."
"Nếu không phải thì anh báo danh thi đấu đi, khoa máy tính chúng ta cũng có rất nhiều đồng học đăng ký rồi."
Trần Thu Nguyệt nhìn Lục Dương: "Anh không muốn chứng minh một chút sao?"
"Không có ý nghĩa."
Lục Dương không có hứng thú lắm, hắn biết rõ Trần Thu Nguyệt đang chơi phép khích tướng.
"Báo danh đi, anh đã không đi học rồi, hoạt động của lớp cũng không tham gia, vậy thì cuộc sống đại học còn ý nghĩa gì nữa, ít nhất cũng phải có tí kỉ niệm đẹp chứ."
Trần Thu Nguyệt nghiêm túc nói ra.
"Đi học để kiếm bằng tốt nghiệp không được sao?" Lục Dương tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng vẫn suy nghĩ về lời nói vừa rồi, cảm thấy Trần Thu Nguyệt nói cũng có đạo lý, mình tuổi còn trẻ, mỗi ngày không viết sách cũng vội vàng kiếm tiền, thì có ý nghĩa gì nữa chứ, dù sao tiền lúc nào cũng có thể kiếm được, nhưng thanh xuân mất đi thì không thể quay trở lại.
Cứ tiếp tục thế này không phải lại giống kiếp trước rồi sao.
Lục Dương lại suy nghĩ cuộc sống bản thân gần đây, ngoài trừ bạn gái ra, thì cuộc sống bây giờ của hắn giống với kiếp trước vậy.
Kiếp trước chơi nét, kiếp này gõ chữ, cũng chẳng khác nhau mấy....
Trần Thu Nguyệt là một người tinh ý, nhìn thấy Lục Dương có chút động tâm, nàng lại thêm vào mồi lửa, nói ra: "Em cũng báo danh rồi, anh báo danh đi rồi chúng ta cùng một chỗ chơi."
"Em báo danh? Em báo danh cái gì?"
Nhìn Trần Thu Nguyệt bên cạnh, Lục Dương nói ra.
Trần Thu Nguyệt nói: "Em báo danh nhảy xa, chạy một trăm mét."
Lục Dương không nghĩ tới Trần Thu Nguyệt lại tham gia hai bộ môn, hắn nói ra: "Vậy thì anh cũng báo danh chạy bộ đi, một trăm mét, bốn trăm mét, một nghìn mét, gì cũng được."
Ở các hạng mục khác, Lục Dương không nhất định có thể so với những người khác, nhưng nói về chạy bộ, hắn cũng không sợ mình sẽ thất bại.
Thẩn thể hắn bây giờ không tệ lắm, với lại nửa năm nay, ngoài trừ có mấy lần vị bận không thể chạy được, thì ở mọi hôm, sáng nào hắn cũng chạy mấy ngàn mét.
Tập luyện thời gian dài, làm sức chịu đựng của hắn tăng lên rất nhiều, chạy mấy ngàn mét cũng không thở dốc.
Thể chất sinh viên hiện nay cũng chưa được như mười năm sau, trừ đi một ít sinh viên của khoa thể dục, thì còn lại sinh viên đều giống như Đinh Siêu vậy, mỗi ngày ăn rồi ngủ, xong rồi dậy chơi game.
Còn có người trực tiếp ăn, ngủ, chơi trên giường, chỉ rời khỏi giường khi đi vệ sinh, nên hiện tại mà tính sực bọn họ, chạy khoản chừng một hai trăm bước là thở dốc rồi.
Vì vậy Lục Dương cũng không chút nào lo lắng.
Ánh mắt Trần Thu Nguyệt sáng lên, nói ra: "Được, để em giúp anh báo danh, dù sao sinh viên báo danh cũng phải thông kê ở trong tay em."
"Em kiếm chế tí, báo danh cho anh một trăm mét, hay một nghìn mét là được rồi, đừng có cái gì cũng điền tên vào." Lục Dương dặn dò một câu.
"Yên tâm, em sẽ không khiến anh quá mệt mỏi đâu."
Buổi chiều không có tiết học.
Lục Dương cùng Trần Thu Nguyệt ra nhà hàng ăn bữa cơm, rồi ai nấy tự về ký túc xá của mình.
Trong phòng ngủ.
Đinh siêu không chơi game như bình thường, mà hắn đang xem một website nào đó, Lưu Lỗi cũng giống vậy, đang tập trung vào máy tính của mình, còn Lý Minh Bác thì không có máy tính, nên chỉ đứng sau lưng Đinh Siêu nhìn xem.
"Các ngươi đang làm gì thế."
Lục Dương vào phòng, nhìn lướt qua màn hình Đinh Siêu.
Nghe được giọng nói Lục Dương, Đinh Siêu trả lời: "Chọn môn học a, đợi lát nữa môn học mở ta phải cướp được slot đã."
Lý Minh Bác giải thích: "Buổi sáng phụ đạo viên có nói, học kỳ này chúng ta sẽ có một môn tự chọn, những môn tự chọn này đều không giống nhau, có một ít tiết học, có môn rất nhiều, Siêu ca cùng Lưu ca đều đang chăm chăm để đoạt mấy môn ít tiết kia."
"A, như vạy sao."
Lục Dương cười cười, khó trách Đinh Siêu tích cực như vậy.
"Minh Bác, ngươi không chọn sao?" Lục Dương mở ra máy tính của mình.
"Không cần, ta môn nào cũng được." Lý Minh Bác tỏ ra bộ dạng chẳng hề để ý.
Nhìn Lý Mịnh Bác, lại nhìn một chút Đinh Siêu cùng Lưu Lỗi, Lục Dương có chút im lặng nghĩ đến, đây chính là chênh lệch giữa học bá cùng cặn bã a.
Lục Dương cũng mở lên website trường học.
Nếu như mỗi học sinh đều phải tự chọn một môn, thì hắn tự nhiên cũng không ngoại lệ, chọn một môn ít tiết mới tốt.
Với lại tính cách của thầy giáo có thoải mái không nữa, nếu như gặp mấy thầy giáo nghiêm khắc, công cuộc nghỉ học của Lục Dương liền có vấn đề rồi.
Ở trang web trường học đảo qua đảo lại, Lục Dương kinh ngạc phát hiện quảng cáo của công ty Văn Hóa Sơn Hải.
Bất quá, quảng cáo này cũng không chuyên nghiệp lắm, quảng cáo công ty làm gì, có mấy ai biết đâu, còn không bằng quảng cáo sản phẩm thì hơn.
Không nhìn lung tung nữa, Lục Dương ấn vào thông tin khóa học, ở trên đếm đếm, tổng cộng có mười mấy môn học, Lục Dương tìm một môn có tiết học ít nhất.
Nhìn đồng hồ, còn mười phút nữa sẽ mở đăng ký.
"Lỗi ca, lễ hội mùa xuân sắp bắt đầu rồi, ngươi báo danh chưa?"
Lục Dương hỏi.
Giọng nói Lưu Lỗi trầm muộn nói ra :"Báo rồi, ta báo danh chạy cự li dài cùng môn đẩy tạ."
Cách tay của Lưu Lỗi rất có lực, hiển nhiên, đây là thành quả nửa năm hắn rèn luyện, lầy này đăng ký môn đẩy ta, coi như thử công sức của hắn bỏ ra bấy lâu nay.
"Minh Bác thì sao?"
Lục Dương nhìn Lý Minh Bác.
Lý Minh Bác nói ra: "Ta báo danh chạy 400 trăm mét tiếp sức 4 người."
Đinh Siêu nghe được bọn họ nói về đề tài này, cũng xen vào nói: "Tham gia lễ hội thể dục thể thao làm gì, còn không bằng ở trong phòng chơi game hay hơn?"
"Siêu ca không có báo danh sao?"
Lục Dương hỏi.
"Không, ta không đi tham gia náo nhiệt làm gì."
"Ta nghe nói, sinh viên khoa máy tính chúng ta, khi tham gia đều được phát miễn phí một cái áo, hơn nữa còn có nước uống free."
Lục Dương cười nói.
Nói đến cái này.
Đinh Siêu tỏ ra hứng thú: "Lục Dương, thật không đấy."
Lục Dương cười nói: "Cái này cần gì phải lừa ngươi, ngươi cũng không phải không biết, Trần Thu Nguyệt làm trong hội sinh viên của khoa mà, đây là nàng nói với ta đấy."
"Đậu Phông, khoa chúng ta năm nay muốn nghịch thiên sao?" Đinh Siêu suy nghĩ một chút, nói ra: " Không được, đợi lát nữa ta phải tìm Ngưu Nguyên Khôi để báo danh mới được, thừa dịp người ta chưa biết, đăng ký một cái hạng mục, các ngươi cảm thấy ta nên tham gia hạng mục gì mới tốt."
"Chạy bộ thì Siêu ca làm không được rồi."
Lục Dương gạch đi một môn.
Lưu Lỗi cũng nói: "Đẩy ta cũng bỏ đi, ta sợ ngươi lại tự ném vào chân mình."
Lý Minh Bác cũng cười nói: "Nếu có mấy môn chơi game, ta khẳng định Đinh Siêu thắng chắc."
Lý Minh Bác không hiểu nhiều về trò chơi, chỉ thấy mỗi ngày Đinh Siêu ở trong phòng chơi game nên tưởng rằng hắn là cao thủ, nghe nói như vậy, Lục Dương cùng Lưu Lỗi đều không nhịn được cười.