Khương Minh lấy ra một phong bì, bên trong là một xấp tiền mặt mới tinh, hắn cũng không có đếm, trực tiếp đưa tới, nói ra: "Đây là sáu nghìn tệ, các ngươi đếm một chút đi, yêu cầu của ta cũng không nhiều lắm, chính là ở lễ hội, cho mấy cái biểu ngữ quảng bá là được rồi, mặt khắc, ở trên radio trường học tuyên truyền một phen, làm cho sinh viên trong trường biết đến bưu điện của ta."
Cầm lấy xấp tiền mới tinh, còn có mùi mực in nhàn nhạt, hai nữ sinh đi theo trợn mắt kinh ngạc.
Đây cũng thuận lợi quá đi.
Không phải nói, học trưởng một nghèo hai trắng sao? Cái này mà gọi là hai bàn tay trắng à. Tiết Hải Tường có phải bị rối loạn thành ngữ không, nên hiểu nhầm nghĩa?
Nhớ lại cuộc nói chuyện vừa nãy, hai người bọn họ càng thêm bội phục Trần Thu Nguyệt, bộ trưởng lợi hại như vậy, đi theo bộ trưởng như vậy mới có tiền đồ.
Trần Thu Nguyệt nhận tiền, có chút kinh ngạc.
Hình như là nhiều hơn một nghìn mà Lục Dương nói với nàng.
Nhìn thấy Trần Thu Nguyệt nghi hoặc, Khương Minh giải thích nói: "Trong đó có một nghìn tự ta bỏ ra, của ít mà lòng nhiều."
"Vậy thì cảm ơn học trưởng, để ta làm biên lai cho ngươi, ngươi lại ký tên cho chúng ta."
Trần Thu Nguyệt cười cười.
Làm xong biên lai.
Trần Thu Nguyệt cất tiền lại, nói ra: "Học trưởng, chúng ta đi trước đây."
"Đi thong thả, đi thong thả."
Khương Minh một mực tiễn ra ngoài cửa.
Tiết Hải Tường đã sớm rời đi không có bóng dáng, nếu để cho hắn nhìn thấy một màng vừa rồi, đoán chừng hắn sẽ dỡ luôn cái bưu điện của Khương Minh, bọn hắn vất vả vận chuyện dùm bưu phẩm xuống, một mao tiền cũng không có mò được, vậy mà Trần Thu Nguyệt vừa tới, liền cầm sáu nghìn rồi rời đi, điều này quả thật không công bằng à.
Đương nhiên.
Thế giới này là hình tròn, làm sao có công bằng được.
Chờ bọn họ rời khỏi trường học, đi xã hội rèn luyện một hai năm, sẽ hiểu được đạo lý này.
Hai nữ sinh vừa đi vừa líu ríu trò chuyện, đối với bộ trưởng, các nàng bội phục từ tận đáy lòng. Có thêm sáu nghìn này, thì các nàng gần đủ hai vạn rồi, cũng thừa sức để thắng cuộc.
Ban đầu các nàng còn rất lo lắng, dù sao đi nhiều ngày như vậy, cũng chỉ kéo được hơn hai nghìn tệ, khẳng định là thua xa người ta rồi, không ai nghĩ đến, chỉ cần đi ngày cuối cùng, đã trực tiếp lật bàn tuyệt sát đối phương.
---
Giữa trưa ngày thứ hai, sau khi tan học.
Hội sinh viên của viện Công nghệ tiếp tục họp tại tầng năm.
Trong phòng đều có rất nhiều tiếng nghị luận, không ít người tâm tình tới đây để xem náo nhiệt, bọn hắn cũng biết, hôm nay trong hai bộ trưởng bộ ngoại giao với bộ tuyên truyền, sẽ có một người phải rời đi.
Đến tột cùng là người nào?
Trong lòng mọi người đều suy đoán không thôi.
"Đoán chừng phó bộ trưởng bộ tuyên truyền phải đổi ngươi rồi."
Có người nhỏ giọng nói.
"Vậy cũng chưa chắc, Tiết Hài Tưởng mặc dù có nhiều kinh nghiệm, nhưng Trần Thu Nguyệt xinh đẹp như vậy, hơn nữa lại có mánh khóe, có năng lực, chưa chắc đã thua."
"Không không không, ta nghe nói, lần này Tiết Hải Tưởng có mười phần nắm chắc phần thắng rồi."
"Nếu như là thật, thì mất đi Trần Thu Nguyệt có chút đáng tiếc đấy."
"Cũng không có cách nào khác a, ai bảo tân sinh, lại đi đắc tội học trưởng, nhất định sẽ bị làm khó dễ cho mà coi, chúng ta về sau vẫn nên cẩn thận một chút."
...
Ngoài cửa.
Một đám người đi đến.
Tiếng bàn tán trong phòng nhỏ đi rất nhiều, bởi vì chính chủ đã tới.
Tiết Hải Tường trên mặt tràn đầy nét vui vẻ, dường như hắn đã nắm chắc mình là người thắng rồi, Sắc mặt của Trần Thu Nguyệt thì bình thản, tựa hồ căn bản nàng không quan tấm đến điều gì.
Nhìn biểu cảm này, mọi người cũng không đoán được gì.
Sau khi mọi người đến đông đủ, hội trưởng Trương Trạch mới lên tiếng: "Hôm nay mục đích tới đây thì mọi người cũng biết rồi, chính là giải quyết vấn đề cuộc họp lần trước, tuy rằng hội sinh viên chúng ta chủ trương không đánh cuộc, nhưng nếu như đã lập đổ ước, xin mời mọi người cùng nhau thực hiện."
"Hôm nay mặc kệ ai thắng ai thua, đều không cho phép đối phương ghi hận, nhận thua là được rồi."
"Yên tâm đi, ta lớn như vậy, khẳng định sẽ không nuốt lời, chỉ sợ nàng ta..." Tiết Hải Tường liếc nhìn Trần Thu Nguyệt ,ý tứ rõ ràng.
Nữ nhân mà, bụng dạ hẹp hòi.
Trần Thu Nguyệt cười nói: "Ngươi tự mình quản mình thì hơn, ta không có vô sỉ như vậy!."
"Được rồi."
Trương Trạch cắt đứt đối thoại của hai người, nói ra: "Đã như vậy, vẫn lấy ra năng lực để so."
"Tiết Hải Tường, ngươi trước đi."
Trương Trạch nhìn thoáng qua Tiết Hải Tường.
Tiết Hải Tường nở một nụ cười, sau đó lấy ra một bao da, đùng một tiếng, đặt ở trên mặt bàn, sau đó từ trong đó móc ra một xấp tiền.
Phía dưới truyền đến một hồi xì xào bàn tán.
Tuy rằng mấy nghìn tệ cũng không nhiều, nhưng nhìn đống tiền chất đứng lên, cũng khá đồ sộ đấy.
"Nhìn qua không ít nha."
Trương Trạch nhìn thoáng qua.
"Coi như cũng được mà thôi."
Tiết Hải Tường khiêm tốn nói ra: "Cũng không nhiều lắm, đây là thành quả của toàn bộ thành viên bộ ngoại giao vất vả nỗ lực, tổng cộng lôi kéo được hơn ba nghìn bốn trăm năm mươi tệ tiền tài trợ."
Nói xong, hắn cầm lấy một tờ giấy, thì thầm: "Quán đồ nướng 'Con Rắn Tây Môn' tài trợ hai trăm, hiệu cắt tóc 'Cát Tuyền' Tây Môn tài trợ ba trăm, Cửa Đông quán lẩu 'Hạt tử' tài trợ ba trăm, cửa hàng trà sữa ở trong trường học 'Ngây Ngô' tài trợ năm mươi...."
"Tổng cộng chúng ta kiếm được hơn ba nghìn bố trăm năm mươi tệ tiền tài trợ, cũng không nhiều, nhưng cũng không ít."
Nói xong, hắn đem tờ giấy giao cho Trương Trạch, sau đó đắc ý nhìn Trần Thu Nguyệt, nói ra: "Ngươi đừng nói là không kiếm được đồng nào nhé."
Ánh mắt mọi người ở trong phòng họp đều nhìn đến Trần Thu Nguyệt.
Trần Thu Nguyệt chỉ nhẹ nhàng cười cười, bĩnh tình lấy ra túi sách của mình, nói ra: "Vừa nãy ta nhìn tư thế của học trưởng, còn tưởng ngươi kéo được mấy vạn, ai ngờ chỉ mới hơn ba nghìn, xùy..."
Tiếng cười kia, không thể nghi ngờ là đang trào phúng.
Bất quá, không chờ Tiết Hải Tường đã phản bắc, Trần Thu Nguyệt liền lấy ra một chồng tiền mặt, tuy rằng nhìn không dựng đứng như Tiết Hải Tường, nhưng nhìn qua đều là cá chép đỏ(cá chép đỏ là mệnh giá 100 tệ) đấy
"Làm sao nhiều...."
Bốn phía triệt để yên tĩnh.
Vô số đôi mắt nhìn chằm chằm vào Trần Thu Nguyệt đang lấy ra tiền mặt.
Chồng thứ hai.
Chồng thứ ba.
Tiết Hải Tường mở to hai mắt mà nhìn, lớn tiếng nói: "Không có khả năng!."
Hắn không có cách nào tiếp thu kết quả này được, một tuần lễ, hắn mang thủ hạ của mình chạy ngày chạy đêm, phải nợ biết bao nụ cười, mới kéo được hơn ba nghìn, ai có thể nghĩ đến, nháy mắt đã bị đánh bại rồi.