Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 272: Cút Ra Ngoài (1)




Bưu điện Tây Môn.

Khương Minh ngậm một điếu thuốc nhưng không có đốt, hắn hiện tại vẫn đang bận việc, đang cùng hai nhân viên trong bưu điện vận chuyển bưu phẩm xuống.

"Học trưởng, đang bận sao?"

Tiết Hải Tường vừa tới đúng lúc.

"Là ngươi a."

Khương Minh quay đầu nhìn thoáng qua, khẽ cười một tiếng, hắn cũng đã nghe ngóng được chuyện của hội sinh viên rồi.

Cũng biết cuộc chiến giữa Tiết Hải Tường và Trần Thu Nguyệt.

Bất quá, trong suy nghĩ Khương Minh, Tiết Hải Tường chỉ là một con tôm nhãi nhép, bạn trai Trần Thu Nguyệt có tiền như vậy, còn đấu cái quần què gì nữa, trực tiếp nhận thua đi cho nhanh.

"Học trưởng, để ta tới giúp ngươi."

Tiết Hải Tường nhìn thấy trên xe tải còn rất nhiều bưu kiện, hắn liền gọi hai người bạn đi cùng đi lên hỗ trợ.

Hắn nâng lên một cái hộp.

HAAA..Nặng quá.

May mắn hắn phản ứng nhanh, thiếu chút nữa làm bưu kiện rơi trên mặt đất rồi.

Khương Minh vội vàng nói: "Cận thận một chút."

"Đặt ở đâu đây?"

Tiết Hải Tường cẩn thận hỏi.

Khương Minh gật đầu: "Trước đặt vào trong đại sảnh đi, để lát nữa chúng ta phân loại lại, ngươi cẩn thận một chút, đặc biệt là chú ý vào những bưu phẩm có dán tag dễ vỡ."

Có ba người Tiết Hải Tường hỗ trộ, bưu kiện trên xe trải đều được chuyển xuống dưới hết, xong việc, Khương Minh phủi tay mình, phát cho ba người ba điếu thuốc, hai niên đệ kia đều từ chối, tỏ vẻ không hút thuốc, Tiết Hải Tường thì tiếp nhận, đanh định châm thuốc thì nghe Khương Minh nói.

"Đi ra ngoài hút, ở trong bưu điện cấm hút thuốc."

Đi ra ngoài gốc cây ở cạnh bưu điện.

Khương Minh đốt điếu thuốc, rồi hít sâu một hơi, cảm giác tâm tình rất không tồi, từ sau khi tiếp nhận bưu điện, hắn phải mất gần một tuần lễ mới quen tay lam việc.

Hiện tại bây giờ hắn có thể duy trì bưu điện vận hành bình thường, nhìn bưu điện mỗi ngày kiếm đấu kim, Khương Minh không có chút nào cảm giác mệt mỏi cả.

Vì cái bưu điện này, ngay thậm chí công tác bên hội sinh viên cũng bị hắn ném qua một bên.

Chuyên tâm đi làm chỗ này, không tính 22% hoa hồng, chỉ riêng tiền lương cũng bốn nghìn một tháng rồi, đã là rất tốt.

Khương Minh cũng biết Tiết Hải Tường đến đây làm gì, nhưng hắn căn bẳn không hỏi, hút một điếu thuốc xong, Tiết Hải Tường liền không nhịn được nữa, mở miếng nói ra :"Học trưởng, trường học chúng ta mấy ngày tới sẽ tổ chức lễ hội thể dục thể thao mùa xuân rồi, ta tới đây để hỏi một chút, bưu điện của học trưởng, có thể tài trợ một chút hay không, không cần nhiều đâu, chỉ cần mấy trăm tệ là được rồi."

Yêu cầu của Tiết Hải Tương cũng không cao.

Lại thêm mấy trăm tệ, là hắn có bốn nghìn rồi, lúc đó thì tuyệt đối thắng chắc Trần Thu Nguyệt.

Khương Minh nhổ ra một vòng khói, có chút khó khăn nói: "Niên đệ à, ngươi không có khởi nghiệp, nên không có biết chỗ khó xử của ta, vì để có cái bưu điện này, thiếu chút nữa ta cũng bán luôn cái quần rồi, bây giờ trong túi không có một đồng nào hết, hiện tại bưu điện cũng vừa mới tiếp nhận, còn chưa sinh ra lợi nhuận, thật không có tiền a, đừng nói là tài trợ, coi như là tiền lương của nhân viên tháng sau, ta cũng không biết thanh toán bằng gì đây này?"

Lúc nói chuyện, Khương Minh còn nhìn thoáng qua hai nhân viên trong bưu điện, như thể hắn không muốn cho bọn họ nghe được những lời này.

"Thảm như vậy sao?"

Tiết Hải Tường sửng sốt.

Hắn còn tưởn bưu điện kiếm được rất nhiều tiền đấy.

Dập tắt tàn thuốc, Tiết Hải Tường nói ra: "Xin lỗi học trưởng, ta thật không biết ngươi khó khăn như vậy, những lời nói vừa rồi, coi như ta chưa nói qua đi."

"Cảm ơn."

Khương Minh vỗ vỗ bả vai của hắn, hai người trở lại bưu điện, Khương Minh mở ngăn kéo ra, lấy ra một tờ hai mươi tệ, nói ra: "Vừa rồi các ngươi khổ cực rồi, cầm lấy mà đi uống nước."

"Không cần đâu học trưởng?"

Tiết Hải Tường lắc đầu.

Hai niên đệ đằng sau cũng khoát tay áo.

Nghe được Tiết Hải Tường nói không cần, Khương Minh cũng cất tiền trở lại, dù sao kiếm tiền cũng không dễ, hai mười tệ này cũng là tiền của bưu điện a.

Thấy chỗ này không có tài trợ, Tiết Hải Tường cáo từ rời đi, vừa đi chưa được mấy bước, hắn lại gặp Trần Thu Nguyệt cùng hai nữ sinh đi đến, Tiết Hải Tường cười lạnh, nói: "Nhanh như vậy đã đi ra rồi sao, chắc công ty cũng không tài trợ phải không."

Bộ dạng Tiết Hải Tương chắc chắn không thôi.

Nếu người ta có ý tứ tài trợ, thì phải thưởng lượng rất lâu mới được, nào có nhanh như vây, vì vậy chỉ có kết quả là các nàng cũng bị đuổi ra ngoài.

"Việc này không cần ngươi quan tâm."

Trần Thu Nguyệt nhàn nhạt nói.

Hai nữ sinh đều được Trần Thu Nguyệt dăn dò qua, tuy rằng các nàng rất muốn phán bác, nhưng vẫn cố nhịn xuống, dù sao ngay mai cũng công bố đáp án rồi, đợi đến ngày mai cũng chẳng sao.

Nhìn ba người nữ sinh, Tiết Hải Tường nói ra: "Các ngươi tính đi bưu điện phải không? Ta khuyên các ngươi cứ về đi, học trưởng hiện tại hai bàn tay trắng toát, tiền lương nhân viên cũng không có mà trả, làm sao có thể tài trợ được, còn không bằng trở về, suy nghĩ ngày mai viết đơn xin từ chức như thế nào đi."

"Xem ra học trưởng rất có tự tin nha, vậy ngày mai liền mỏi mắt mong chờ rồi."

Nói xong.

Trần Thu Nguyệt kêu hai nữ sinh, nói ra: "Chúng ta đi."

Bên ngoài bưu điện.

Một nữ sinh nhỏ giọng nói: "Bộ trưởng, ngươi thật sự đã liên hệ trước với học trưởng Minh sao? Vừa rồi Tiết Hải Tường còn nói, học trưởng một nghèo hai trắng, tiền lương còn không có mà phát, lâu đâu ra tiền tài trợ."

"Có tiền hay không, phải xem người đến xin là ai, các ngươi chỉ cần đi theo nhìn là biết."

Đi vào bưu điện.

Nhìn thấy Trần Thu Nguyệt đi vào, Khương Minh lập tức nở nụ cười, nói ra: "Trần bộ trưởng, ngươi khỏe không, ta chờ ngươi lâu lắm rồi đấy."

"Học trưởng, lần này ta tới đây...."

"Biết rõ, biết rõ, ta cũng sớm chuẩn bị xong rồi đây."