Trần Thu Nguyệt không nhắc đến quan hệ giữa mình và Lục Dương, càng không có nói, công ty này là do bạn trai ta mở đấy, nàng cầm lấy điện thoại, lặng lẽ gửi tin nhắn cho Lục Dương.
"Em ở bên ngoài công ty anh rồi , bất quá, Tiết Hài Tưởng đi vào trong trước."
Rất nhanh, Lục Dương đã hồi âm.
"Đã biết, anh sẽ nói người khác đem hắn đuổi đi, cần lát nữa anh ra mặt không?"
"Không cần, cứ như giải quyết việc chung đi."
Trần Thu Nguyệt bình ổn hơi thở.
Ba người Tiết Hải Tường đi vào công ty, đánh giá xung quanh một vòng, cảm giác công ty này rất lớn, nhân viên cũng khoản chừng hai ba mươi người, đại bộ phận đều rất trẻ tuổi, hắn còn thấy rất nhiều nữ nhân xinh đẹp.
Nhìn thoáng qua bảng xếp hạng trên tường.
Mí mắt Tiết Hải Tường dựng lên.
Xếp hạng một, Trần Dư, tiền lương tháng trước 17890 tệ.
Thứ hai, Chu Nghiễm, tiền lương tháng trước 11009 tệ.
Thứ ba, Bạch Phượng, tiền lương tháng trước 10980 tệ.
Thứ tư, Giang Bạch, tiền lương tháng trước 10500 tệ.
Thứ nam, Hà Nghệ, tiền lương tháng trước 9356 tệ.
Thứ sáu, Từ Thi, tiền lương tháng trước 9100 tệ.
Trên bảng xếp hạng chỉ có sáu cái tên, bất quá tiền lương người thấp nhất cũng hơn chín nghìn rồi, còn ngươi cao nhất đạt tới một vạn bảy, tiền lương đã dán lên tường thì không phải là giả rồi.
Tiết Hải Tường hít sâu một hơi.
"Công ty này tiền lương cao thật."
Ở thành phố Lục Thành, sinh viên mới tốt nghiệp tiền lương cũng chỉ hai ba nghìn tệ một tháng, nhưng mà tiền lương ở đây đã khoa trương không thôi, hơn nữa, nhân viên của công ty này nhìn qua cũng rất nhiều.
"Đúng vậy, hạng đầu được hơn một vạn bảy nghìn, không biết bọn hắn làm gì nữa."
Một nam sinh khác nói ra.
"Hình như là vẽ manga a, ngươi xem tấm áp-phích tuyên truyền bên kia đi."
Ba người trò chuyện với nhau, thời điểm Tiết Hài Tường chuẩn bị tìm người, nghe ngóng văn phòng của lão bản ở đâu thì Lữ Tiểu Vũ từ văn phòng đi ra.
"Mấy người các cậu làm gì ở đây?"
"Chúng tôi là hội học sinh của trường..."
Lư Tiểu Vũ khoát tay, nói ra: "Sinh viên tới đây làm gì, nhanh đi ra ngoài, không nên quấy rầy nhân viên làm việc."
"Tôi là"
"Còn khiến tôi nói lại lần nữa sao, ĐI RA NGOÀI!."
Đừng nhìn vóc dáng của Lữ Tiểu Vũ không cao, nhưng nàng quản lý công ty đã nưa năm, nên rất có khí thế, Tiết Hải Tường còn chưa nói tên mình xong thì đã bị đuôi ra ngoài.
"Tiết ca, nữ nhân này thật hung dữ."
Ba người túi bụi đi ra ngoài, một nam sinh vẫn còn sợ hãi nói ra.
Tiết Hải Tường cảm giác rất mất mặt, nhịn không được mắng thầm vài câu...
"Tiết ca, chúng ta đi chỗ khác thôi."
Ở ngoài cửa, Trần Thu Nguyệt nhìn thấy một màn như vậy, hai nữ sinh cũng bị Lữ Tiểu Vũ trừng mắt hù sợ, vội nói:" Tỷ, chúng ta còn đi vào không?"
"Đi, vì sao lại không."
Trân Thu Nguyệt cười cười.
"Nếu hai ngươi mà sợ, thì cứ ở bên ngoài chờ ta đi."
Nói xong, Trần Thu Nguyệt đi tới, hai nữ sinh nhìn nhau, cũng cắn răn theo sau, hai ngày nay bon họ đi theo Trần Thu Nguyệt chạy đông chạy Tây, cũng ăn không ít xương sỏi, nên lá gan cũng được rèn luyện một phen.
Các nàng cũng không muốn Trần Thu Nguyệt bị mắng một mình.
"Tiết ca, các nàng đi vào rồi."
Nam sinh nhìn có chút ha hê nói.
Tiết Hài Tường nhìn thang máy đang đi lên, hắn cười nói: "Có nữ nhân hung dữ đăng kia, các nàng không thể vào được đâu."
Ánh mắt của hắn vẫn nhìn về phương hướng cửa chính công ty, muốn xem Trần Thu Nguyệt xấu mặt thế nào.
Nhưng mà.
Không có cảnh tượng chửi bới như bọn hắn tưởng tượng trong đầu.
Trần Thu Nguyệt cũng nữ nhân kia nói vài câu liền được đi vào.
Sắc mặt Trần Thu Nguyệt lập tức chuyển đen, hắn bắt đầu mắng: "Đây là kỳ thị giới tính, KỲ THỊ!."
Thang máy đi lên, ba người đi từ tầng bảy đi xuống, Tiết Hải Tương vẫn tin tưởng Trần Thu Nguyệt sẽ không thể xin được tài trợ, dù sao đi vào được cũng chưa chắc đã xin được, có đôi khi chạy mười nhà mới kiếm được một nhà chịu bỏ tiền ra tài trợ.
"Tiết ca, chúng ta đi đâu bây giờ?"
Ra khỏi vươn khởi nghiệp, một nam sinh khác hỏi.
Tiết Hải Tường suy nghĩ một chút: "Công ty hay cửa hàng ở ngoài trường đều bị chúng ta chạy một vòng, bây giờ chỉ có thể tìm ở trong trường mà thôi, ta nhớ trường học chúng ta có một cái bưu điện đúng không, bị học trưởng trong hội sinh viên nhận lấy, ta cùng học trưởng kia quan hệ không tệ, chúng ta qua hỏi một chút, hi vọng có thể khiến hắn tài trợ."
--
Trong công ty.
Trần Thu Nguyệt cùng Lữ Tiểu Vũ đi đến văn phòng.
Hai nữ sinh có chút khẩn trương nhìn xung quanh.
"Để tôi pha cho ba người ly cà phê."
Lữ Tiểu Vũ đứng dậy nói ra.
"Không cần đâu."
Trần Thu Nguyệt đứng dậy ngăn cản, sau đó nói: "Em là Trần Thu Nguyệt ban tuyên truyền, hôm nay tới đây là để xin tài trợ cho lễ hội thể dục thể thao mua xuân của trường."
"Ừ, việc này tôi cũng biết, bố mẹ của tôi còn từng làm giáo sư ở đây, lễ hội mùa xuân, nhất định công ty chúng tôi sẽ tài trợ."
"Bạn học Trần, đây là kế hoạch tài trợ của chúng tôi, em xem một chút đi."
Lữ Tiểu Vũ mở ra một trang giấy đã đóng dấu, đưa tới.
Trần Thu Nguyệt nhìn nhìn, hai nữ sinh cũng bu lại, vừa nhìn xong con số, sau đó kinh ngạc nói ra: "Nhiều như vậy sao?"
Các nàng còn tưởng công ty này tài trợ đã là tốt rồi, tốt đa cũng từ mấy trăm đến nghìn tệ, phải biết rằng các nàng đã chạy nhiều ngày như vậy, cũng vẻn vẹn kiếm được hai nghìn tệ tiền tài trợ mà thôi.
Thật không nghĩ đến, công ty Sơn Hải Văn Hóa, mở miệng một cái là một vạn tệ.
Không chỉ ủng hộ một vạn tệ, còn ủng hộ thêm một trăm chiếc áo cho vận đông viên tham gia, còn tài trợ thêm đồ uống.
Trần Thu Nguyệt ngược lại cũng không bất ngờ, nàng biết rõ, những thứ này đều đã được Lục Dương an bài.
Lữ Tiểu Vũ vẫn lấy thái độ giải quyết việc chung ra nói chuyện, cầm một trang giấy, nói ra: "Đây là yêu cầu của chúng tôi, ở lễ hội mùa xuân, bốn phía sân vận động phải đặt mười là cờ CC của chúng tôi, còn nữa, khi giới thiệu còn phải nhắc tên công ty chúng tôi tài trợ, còn những điều khác, ba người có thể xem ở trong giấy."
Trần Thu Nguyệt nhìn thoáng qua, nhẹ gật đầu,nói ra: "Được."
Yêu cầu cũng không phải quá phận, Trần Thu Nguyệt có thể làm chủ được.
Chỉ cần nàng có thể lôi kéo tài trợ, thì cũng không có người dám ra tay ở phương diện này để phá hoại.
"Được rồi, trước mắt thì cứ như vậy đi, tiền thì bây giờ sẽ thanh khoản cho mọi người, quần áo thì ngay mai mới có, các em có thể tới đây để lấy, còn đồ uống tài trợ thì trước ngày tổ chức, cứ ra siêu thị đối diện cầm là được, chúng tôi đã nói chuyện với bọn họ."
Lữ Tiểu Vũ từ trong ngăn tủ lấy ra một phong bì.
Trần Thu Nguyệt nhìn thoáng qua, nhận lấy, nàng cũng không có đếm, nói một tiếng cảm ơn rồi rời đi.
Rời khỏi công ty.
Hai nữ sinh kia vẫn còn ở trong trạng thái khiếp sợ.
Các nàng không nghĩ tới chuyện đi này lại thuận lợi như vậy, một nữ sinh khác nói ra: "Bộ trưởng, lần này chúng ta thắng chắc rồi."
Trần Thu Nguyệt cười cười, nhất định là thắng rồi, bằng không nàng cũng sẽ không lấy chức vụ của mình ra đánh bạc làm gì.
"Đến bây giờ ta vẫn còn cảm giác như đang nằm mơ vậy, cái công ty này, như thể biết chúng ta sẽ tới, nên đã chuẩn bị sẵn thì phải." Một nữ sinh khác nói ra.
"Đúng vậy a, nền tảng CC, hình như ta cũng từng nghe bạn học nói qua rồi."
Trần Thu Nguyệt nói ra: "Lão bản của công ty này là bằng hữu của ta, sớm đã nói rồi, tên Tiết Hải Tường đến đây, nhất định sẽ bị đuổi ra."
Nữ sinh sợ hãi thán phục: "Không nghĩ tới bộ trưởng lại quen biết rộng như vậy."
"Đúng rồi, chuyện này tạm thời đừng nói ra ngoài, cũng đừng nói cho mọi người trong bộ, đợi đến thời điểm ngay mai đi học, chúng ta sẽ làm Tiết Hải Tường kinh hỉ một phen." Trần Thu Nguyệt dặn dò một câu.
"Đã biết."
Hai người đều gật đầu.
"Bộ trưởng ,chúng ta còn đi lôi kéo tài trợ nữa không?"
Một nữ sinh khác hỏi, có một vạn tệ rồi, cộng thêm hai nghìn lúc trước, tổng cộng là một vạn hai, trên cơ bản các nàng đã nắm chắc phần thắng, coi như Tiết Hải Tường có bỏ tiền túi của mình ra, cũng không có khả năng lật bàn nữa rồi.
Trần Thu Nguyệt trầm giọng nói ra: "Còn có hai địa phương chúng ta cần đi, bây giờ chúng ta đi tới bưu điện Tây Môn trước."