Hai nhân vật Lục Dương đưa ra, đều là nhân vật phụ của một quyển tiểu thuyết nổi tiếng mười năm sau.
Tự nhiên.
Lục Dương lại có linh cảm cho quyển sách tiếp theo của mình.
Nếu không làm bộ truyện đả cảnh nhân.
Sửa cái tên lại.
Không phải là Đại Phụng Đả Canh Nhân.
Thì Đại Chu Đả Cảnh Nhân được không.
...
Quyển sách này.
Trong tương lai bạo hỏa không thôi, tính đến năm 2021, quyển sách này là quyển sách nổi tiếng nhất. Tuy rằng đã nổi như cồn, nhưng trên thực tế, bộ truyện này vẫn bị trói buộc một ít, rất nhiều chỗ phải viết lướt quá, không dám viết chi tiết, cũng do hoàn cảnh internet tương lai tạo thành, trước mắt mà nói, nếu Lục Dương mà viết thì không cần cố kỵ quá nhiều điều, chỉ cần lúc cận thẩn một chút, không đụng đến chính quyền thì không lo bị một gậy đánh chết rồi.
Nếu Lục Dương viết cuốn tiểu thuyết này, khẳng định nó sẽ rất nổi tiếng, hơn nữa có thể giúp hắn kiếm được rất nhiều tiền.
Dù sao Tu Chân Trở Về cũng hơn hai trăm năm mươi vạn chữ, đại khái chỉ năm mươi vạn chữ nữa thôi Lục Dương sẽ hoàn thành tác phẩm, bởi vĩ hắn cũng không đổi map mới, cái gì phi thăng lên vi diện khác đều không có.
Trong đầu hắn nhiều sáng ý như vậy, cũng không cần phải kéo dài bộ truyện để kiếm tiền làm gì.
Dù sao nếu keo dài thêm nữa cũng chỉ kiếm được mấy đồng, mà ngược lại còn làm tác phẩm đi xuống.
Công ty của hắn mới là tương lai sau này.
Với lại, Tu Chân Trở Về mặc dù được độc giả đánh giá rất cao, nhưng lại có một số thanh âm phê bình, nói nhân vật chính cũng quá mạnh rồi, một đường đi thẳng, chẳng có cảm giác gian khổ gì cả.
Cũng có người nói, Lục Dương viết xong quyển sách này liền lặn mấy tăm rồi, bởi vì hắn không có tiến bộ gì nữa, suy nghĩ thì sơ cứng, một khi độc giả chán thể loại này thì cái tên Viên Lộc cũng chìm vào trong truyền thuyết.
Đối với những bình luận như vậy, Lục Dương chỉ đành cười cười.
Quả thật thể loại YY cao, cũng chỉ đọc giải trí mà thôi, nhưng nếu như hắn viết một quyển như Đả Cảnh Nhân thì xem bọn hắn còn nói gì được không.
Lục Dương quyết định.
Sau khi phỏng vấn kết thúc, mình sẽ mượn ý tưởng của Mại Báo Tiểu Lang Quân viết dàn ý cho một quyển sách mới.
Trong phòng họp.
Công ty đưa ra rất nhiều giấy bút vẽ, phân cho từng người phỏng vấn, những người phỏng vấn ở đây đều có biểu cảm khác nhau, bất quá bọn họ tự giác cũng không trao đổi.
Có người hình màn hình ngẩn người, có người thì vò đầu bứt tai, có người thì tự tin tràn đây, cũng có người đã bắt đầu vẽ rồi, chúng sinh muôn màu, đều tu hội ở trong căn phòng họp nhỏ này.
Đối với tạo hình nhân vật, người trẻ tuổi sẽ có lợi thế hơn, bởi bọn hắn thích xem tiểu thuyết, có thể lý giải rõ ràng nhân vật, đương nhiên, đây cũng là ưu thế của bọn họ mà thôi.
Nhưng người lớn tuổi, thì khẽ nhíu máy, bọn họ càng thêm cẩn thận, suy nghĩ kỹ mới đặt bút vẽ.
Lục Dương cũng không quấy rầy làm gì, hắn đem biên kịch duy nhất gọi vào phòng mình.
"Ngồi đi."
Đến văn phòng, Lục Dương rót một bình trà.
Người trẻ tuổi có chút câu thúc, giống như Giang Bạch lúc mới vào công ty vậy, tính cánh như vậy làm biên kịch, cũng không tốt lắm.
Lục Dương ngồi xuống bàn trà đối diện, cười nói :" Cậu tên là Vệ Hà phải không, tôi đã xem qua lý lịch của cậu rồi, tốt nghiệp đại học văn học hí kịch, hai mươi sáu tuổi, làm biên kịch được ba năm."
"Đúng vậy." Vệ Hà nhẹ gật đầu.
"Sao cậu không tiếp tục làm biên kịch truyền hình, mà chuyển sang làm biên kịch manga, theo đạo lý mà nói, cậu còn trẻ như vậy, phải xông xáo một phen sự nghiệp chứ."
Lục Dương tìm đề tài nói chuyện.
Vệ Hà nói ra :"Tôi lăn lộn trong giới biên kịch truyền hình cùng điện ảnh không tốt lắm, tuy ở trường học cũng từng làm mấy cái kịch bản cho trường, kết quả cũng không tệ lắm, nhưng sau khi tốt nghiệp, tôi thực tập ở một công ty, viết kịch bản hai ba năm nhưng cũng không được chấp nhận, lần duy nhất được chấp nhận cũng chỉ là một biên kịch của một bộ phim truyền hình nho nhỏ, hơn nữa còn xếp thứ ba."
"Kỳ thật ở cái kịch bản lần đó, toàn bộ hành trình đều là tôi cùng một người khác làm, tôi là chủ bút, không nghĩ tới lúc hoàn thành công ty lại trèn một người khác vào làm biện kịch số một, cũng không trao đổi qua với chúng tô." Vệ Hà có chút tức giận bất bình.
Lục Dương thì cảm thán không thôi, nếu hắn gặp được việc như vậy, khẳng định cũng sẽ tức giận không thôi.
"Lúc tôi thực tập còn không có tiền lương trợ cấp,đến lúc tôi làm được một cái kịch bản thì lại chèn ngươi vào cướp đi công lao, tôi cảm giác công ty quá phận liền viết đơn xin từ chức, vốn còn muốn làm một biên kịch tư do, nhưng lại không có mối quan hệ riêng, áp lực sinh hoạt thì càng ngày càng đè nặng, nếu không đổi nghề, tôi phải lưu lạc đầu đường rồi."
Về Hà thành thật nói ra.
Có thể đem nỗi lòng của mình nói ra đã là một biên kịch hợp cách rồi.
Lục Dương cũng biết những vấn đề này.
Lúc trước hắn đổi nghề, may mắn được Y Sung giúp đỡ, nên cũng không đến nỗi nào, nhưng có Y Sung giúp đỡ như vậy, Lục Dương cũng phải đi từng bước một mới thành công.
Dù sao việc nào cũng không phải dễ dàng, nào có người mới bước vào làm đã thành công liền đâu.
Kịch bản Vệ Hà viết cũng không tệ lắm, Lục Dương đã xem qua, hành văn nhìn qua cũng rất được, dù sao xuất thân của Vệ Hà cũng ở một trường Đại học nổi tiếng, còn làm biên kịch được ba năm.
"Kỳ thật chúng ta có thể coi như là nửa sư huynh đệ."