Lục Dương nhìn Vệ Hà nói.
Vệ Hà có chút kinh ngạc.
Hắn không nghĩ tới lão bản lại nói như vậy, mặc dù đều là người trẻ tuổi, nhưng mình không có cái gì mà Lục Dương cần lôi kéo cả.
Vệ Hà cũng biết mình không có giá trị lớn như vậy.
"Chủ tịch, ngài đang nói đùa phải không?"
Vệ Hà suy đoán nói.
Lục Dương nhấp ngụm trà, nói ra: "Cậu học ở đại học có quen người nào là Y Sung không, ta là đệ tử của ông ấy."
Ánh mắt Vệ Hà sáng lên, kinh hỉ nói: "Y Sung là một lão sư nổi tiếng trong khóa, tôi cũng từng nghe qua, không nghĩ tới ngài lại là đệ tử của Y Sung."
Lần này Vệ Hà đã không còn nghi ngờ nữa rồi.
"Vị vậy ta mới nói như vậy." Lục Dương đặt chén xuống, nói: "Nhưng cậu đừng có hy vọng, bởi vì mối quan hệ này, tôi sẽ chiếu cố cho cậu, dù sao, ở trong công ty, vẫn lấy thực lực của mình để nói chuyện, nếu cậu có năng lực, tôi nghĩ cậu sẽ không cần mối quan hệ này làm gì, đương nhiên, tôi cũng có thể nói cho cậu biết, nếu ở công ty làm việc tốt, thì công ty trước đây cậu làm không thể so với chỗ này được, với lại, về sau tôi cũng có thể giới thiệu một số tài nguyên cho cậu."
"Ý tứ của chủ tịch, là tôi được chọn rồi."
Vệ Hà có chút kích động nói.
"Xem như là vậy đi, chốc nữa cậu ở lại để ký hợp đồng, lương căn bản một tháng năm nghìn, còn có tiền thưởng của công ty còn phụ thuộc vào năng lực của cậu ra sao."
Lục Dương bình tĩnh nói.
Dù sao Vệ Hà cùng là một người có kinh nghiệm trong lĩnh vực này rồi, Lục Dương lúc đầu xem hồ sơ đã ngầm chấp nhận, kêu hắn tới đây chỉ để tâm sự mà thôi.
"Cảm ơn Chủ Tịch, tôi nhất định sẽ chăm chỉ làm việc."
Thái độ Vệ Hà hết sức thành khẩn.
Lục Dương lại nói chuyện với hắn về một ít kỹ sao cải biên manga, tri thức của biên kịch, một phen nói chuyện với nhau, làm Vệ Hạ phải lau mắt nhìn lại lão bản của mình, hắn không nghĩ tới Lục Dương lại biết nhiều như vậy, rất nhiều vấn đề hắn hoang mang, đều được Lục Dương nhẹ nhõm giải thích, quả nhiên còn trẻ đã lên làm chủ tịch thì không có ai đơn giản rồi.
Đợi đến Lữ Tiểu Vũ gửi tin nhắn tới, hai người mới rời khỏi phòng làm việc, Về Hà thi đi tới phòng nhân sự ký hợp đồng, còn Lục Dương thì đi tới phòng họp.
Đã trôi qua năm mươi phút, đại bộ phận bản thảo đều đã nộp lên.
Bản thảo đều được viết tên, Lữ Tiểu Vũ thông báo bọn họ về trước, chờ đợi tin tức của công ty, mặc kệ có đậu hay không, đều nhận được kết quả vào năm giờ chiều.
Mấy người còn lại cũng nộp bản thao lên, rồi từ phòng họp rời đi.
Trên tay Lữ Tiểu Vũ cầm một chồng bản thảo, nàng nói ra.
"Tiếp theo làm sao?"
Lục Dương đi tới, tùy tiện cầm lấy một tâm nhìn nhìn, vẽ cũng không tệ, dù sao Lữ Tiểu Vũ cũng sàng lọc tuyển chọn một phen, nên những người có mặt ngày hôm nay đều là có tài năng thực sự.
"Lần này chúng ta sẽ nhận thêm mười hai người, tạo thành ba team, tính thêm team của Trần Dư là bốn, nói cho Trần Dư cùng Vệ Hà mỗi người chịu trách nhiệm biên kịch cho 2 team, biện kịch dù sao mới có hai người, nên cho Trần Dư làm tổ trưởng tổ biên kịch.
"Được, ta biết rồi."
Lữ Tiểu Vũ nhẹ gật đầu.
Công tác kế tiếp, Lục Dương liền giao cho Lữ Tiểu Vũ đi làm, dù sao cũng chỉ là công tác phê duyệt, không có gì khó cả, nếu cần giúp đỡ, Lữ Tiểu Vũ có thể nhờ đám người Giang Bạch cũng được.
Rời khỏi phòng họp, Vệ Hà cũng từ phòng nhân sự đi ra, trên tay còn cầm lấy hợp đồng, Lục Dương nói: "Về chuẩn bị đi, ngày mai cậu chính thức đi làm."
Vệ Hà nhẹ gật đầu, nhìn thoáng qua đám người Trần Dư đang làm việc, hắn mới đeo balo rời đi.
Trở về văn phòng, đã 11:30 rồi.
Trên điện thoại quả nhiên có tin nhắn Quan Nguyệt gửi tới, hỏi hắn đã về chưa, Lục Dương cầm lấy điện thoại, gọi điện cho Quan Nguyệt: "Quan Quan, tan học rồi sao?"
"Đúng vậy, sáng nay em chỉ học hai tiết đầu tiên, học xong thì chạy ra ngoài cổng trường nhìn xem thì thấy xe của anh đã đi mất, vì vậy mới gửi tin nhắn cho anh, anh về trường học chưa?"
"Về rồi, xe cũng không có vấn đề."
"Vậy thì tốt rồi, em đi ăn cơm đây."
"Đi đi."
Cúp điện thoại.
Lục Dương không nghĩ tới Quan Nguyệt sau khi tan học lại ra cổng trường nhòm ngó, hắn mỉm cười, bật máy tính lên, bắt đầu viết dàn ý.
Tên Sách: Đại Hạ Đả Canh Nhân.
Thể loại: Tiên Hiệp.
Thế giới này có nho, có đạo, có phật, có yêu, có thuật sĩ. Hứa Thất An tốt nghiệp trường cảnh sát, yếu ớt tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trong nhà lao, ba ngày sau bị đày đến biên cương...
Về phần nội dung.
Lục Dương chỉ có thể nhớ đại khái, nhưng đã có dàn ý thì cũng đủ dùng rồi, có những thứ này, hắn có thể viết ra nội dung chi tiết, dù sao đây cũng là kỹ năng cơ bản của biên kịch.
Về phần kiểm duyệt.
Cái này cũng đơn giản thôi.
Hiện tại cơ chế kiểm duyệt của qidian vô cùng lỏng lẻo, hơn nữa cũng không nghiêm ngắc như về sau, vị dụ như Cực Phẩm Gia Đình, miêu tả tình tiết 18+ rất chi tiết đây thôi, nhưng cũng có thể sài mấy từ lóng để miêu tả.
Tương lai có nhiều từ lách như vậy, Lục Dương có thể lấy ra dùng một ít, còn có một chút thành ngữ bây giờ vẫn chưa bị vấy bẩn, nếu hắn viết ra, cũng là tổ sư khai phá ngành nghề này.
Viết xong dàn ý, Lục Dương lại viết vài thứ cơ bản, như thiết lập tính cách nhân vật, điều này rất quan trọng, nếu như nói chơi chữ làm cuốn sách này thêm sinh động, thì thiết lập nhân vật mới làm quyển sách này nổi tiếng nhất trong giới tiểu thuyết lúc bấy giờ, từng nhân vật đều được miêu tả rất sống động, làm cho người đọc nhớ kỹ không thôi.
Quyển sách này rất khác với Tu Chân Trở Về, nếu như đọc Tu Chân Trở Về, thì độc giả chỉ cảm thấy thoải mái mà thôi, nhưng sau khi đọc xong, đọng lại trong đầu độc giả ngoài trừ tên nhân vật chính ra thì chỉ còn vài câu 'Trang Bức', còn những nhân vật phụ về sau, rất khó có thể khiến người đọc nhớ lại tên được. Nhưng Đa Cảnh Nhân không giống vây, nhân vật đều được miêu tả rất tỉ mỉ, tuyệt đối sẽ không xuất hiện loại tình huống này.
Viết xong những thứ này.