Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 250: Cuộc Gọi Của Mẹ Vợ (1)




Nửa giờ sau, Lục Dương xuống dưới khách sạn nhận đồ ăn.

Nhận lấy, hắn cầm theo hộp đồ ăn trở lại.

Đừng nhìn chiếc hộp nhỏ như vậy nhưng nó nặng cũng không ít, bên trong chiếc hộp vuông là một hộp tròn có bán kính khoảng 30cm, bên trong chưa đầy thịt tôm cùng thịt gà.

Mở nắp ra, một mùi thơm bay thẳng vào mũi.

"Thơm quá."

Quan Nguyệt vốn đang đói bụng, gửi thấy mùi đồ ăn này, bụng nàng réo lên không thôi.

Lục Dương cũng đưa cho Quan Nguyệt một chén cơm.

Hai người cấm đũa bắt đầu ăn.

Buổi chiều đi dạo lâu như vậy rồi, Lục Dương bây giờ có chút đói bụng, cơm trắng với thịt gà, rất nhanh được Lục Dương xử lý hết, sau đó hắn mang bao tay, bắt đầu lột vỏ tôm.

"Quan Quan, A."

Lục Dương bóc một con tôm đưa tới.

Quan Nguyệt vui vẻ mở miệng ra ăn, nàng cũng đặt đũa xuống, tự mình bốc cho Lục Dương một con tôm, nói ra: "Anh cũng ăn đi."

Hai người ta một con, ngươi một con, đem một hộp tôm bự xử lý sạch sẽ, chỉ còn lại mấy miếng rau với mấy miếng thịt gà, do no quá nên hai người không thể ăn nổi nữa.

"Em no quá rồi."

Bụng Quan Nguyệt có chút nhô lên, đã rất lâu rồi nàng chưa ăn no đến như vậy.

Lục Dương cũng không sai biệt lắm, một chén cơm, nửa đĩa thịt gà cùng mấy chục con tôm, đây cũng vượt quá bữa cơm hằng ngày của hắn rồi, không thể không nói, nhà hàng này làm đồ ăn ngon tuyệt.

Hắn cười nói: "Tí nữa anh gửi số điện thoại cho em, lúc nào ở trường muốn ăn, cứ kêu người ta ship tới, dù sao cũng rất thuận tiện, với lại nếu không có tiền, thì em cứ nói anh là được."

"Không được, không được."

Quan Nguyệt vội vàng lắc đầu: "Thường xuyên ăn sẽ rất ngán, lâu lâu ăn một bữa là được rồi, khi nào anh tới đây, chúng ta lại ăn là được."

"Ừ."

Lục Dương cười cười, sau đó hắn đi vào phòng vệ sinh rửa tay, còn Quan Nguyệt thì đem đồ ăn dư lại để vào hộp, bỏ vào một cái túi ni lông, để ở bên ngoài, để tí nữa nhân viên vệ sinh đi qua thì sẽ dọn luôn.

Dù sao đồ ăn để trong phòng mùi vị cũng không thích hợp lắm.

Dọn xong, Quan Nguyệt đứng dậy đi ra mở cửa sổ để thông gió, Lục Dương cũng mời từ phòng vệ sinh đi ra.

Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Trắng sáng, sao thưa.

Các tòa nhà cao ốc đằng kia đã bật đèn rồi, chiếu sáng bóng tối xung quang chúng.

Quan Nguyệt thì ngồi ở bên giường nghịch điện thoại.

Đi đến bên cạnh Quan Nguyệt ngồi xuống, Lục Dương cười hỏi: "Em đang làm gì thế?"

"Oánh Oánh đang hỏi em lúc nào thì vế ký túc xá, em đang trả lời nàng."

Quan Nguyệt không ngẩng đầu trả lời.

Lục Dương nhìn nhìn, quả nhiên hai người đang nhắn tin với nhau.

"Thế em trả lời sao?"

Lục Dương tiếp tục hỏi.

Quan Nguyệt nói ra: "Em nói hôm nay đi họp lớp, nên ngủ lại nhà bạn cấp ba, nên không về được, nàng còn đang tưởng em ở cùng La Phương, hì hì.."

"Thật đúng là cô bé thông minh."

Lục Dương leo lên giường nằm.

Suy nghĩ một chút, hắn đứng dậy, đi đến phòng vệ sinh, tắt đèn, căn phòng lập tức liền tối thui một mảnh.

"Anh làm gì vậy a."

Quan Nguyệt đang gõ chữ nhắn tin, đột nhiên căn phòng tối thui, nàng có chút hoảng sợ.

"Anh kiểm tra một cái."

Lục Dương cũng không nói gì.

Hắn mở ra chức năng chụp ảnh của điện thoại, quét vòng quanh phòng một lượt, không có phát hiện chấm đỏ nào, lúc này Lục Dương mới yên lòng, xem ra khách sạn này cũng chính quy đấy, không chơi cái trò lắp camera nhỏ.

Lục Dương không muốn hiện trường gây án của mình bị camera ghi lại đâu.

Dù sao sống ở bên ngoài, cũng phải cẩn thận mốt chút mới tốt.

Mở đèn lên.

Nhìn pin của điện thoại, chỉ còn 50%, hắn trực tiếp khóa máy lại, đêm nay ở cùng Quan Nguyệt, nếu Tống Giai hay Trần Thu Nguyệt gọi điện thoại tới, hắn sẽ lại mất công giải thích một trận.

"Lục Dương, vừa rồi anh làm gì thế?"

Quan Nguyệt cũng để điện thoại xuống, tò mò hỏi.

"Anh kiểm tra ở đây có camera ghi lén hay không, nếu chỗ này có, thì lúc tối thui, lấy chức năng chụp ảnh của điện thoại, sẽ phát hiện được điểm đỏ nhỏ." Lục Dương nói cho Quan Nguyệt một số tri thức nhỏ.

Dù sao bây giờ vẫn chưa có Douyin(TikTok), với nền tảng video, nên những tri thức này cũng không mấy người biết.

"Lục Dương, sao anh biết nhiều vậy."

Quan Nguyệt kính nể nói.

Cảm giác hôm nay mình lại học được một điều mới.

"Chút chuyện nhỏ mà thôi."

Lục Dương khiêm tốn trả lời.

"Không phải trước kia anh đã từng ở qua khách sạn chứ, nhìn bộ dạng của anh hình như là rất quen thuộc."

Quan Nguyệt đột nhiên hỏi.

Đây cũng là nghi ngờ ở trong lòng nàng.

Từ nhỏ đến lớn, đây cũng là lần đầu tiền Quan Nguyệt vào khách sạn, lúc tiến vào, nàng cũng không biết thục tục làm sao, vậy mà nhìn bộ dạng của Lục Dương hình như rất thuần thục, nhẹ nhõm lấy ra CMND để thuê phòng, còn biết cách lấy thẻ phòng mở khóa điện tử, còn có thủ đoạn kiểm tra như vừa rồi nữa, làm cho nàng cảm thấy đây không phải là lần đầu tiên Lục Dương ở khách sạn.

Hỏng rồi, khinh thường quá.

Nghe Quan Nguyệt nói như vậy, Lục Dương âm thầm đổ mồ hôi.

Hắn giải thích: "Ký túc xá của ta có một người bạn tên Đinh Siêu, hắn thường xuyên dẫn muội tử đi thuê phòng, lúc về còn hướng dẫn chúng ta một phen, vì vậy những thứ này ta cũng biết một ít."

"Vậy à."

Quan Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, sau đó nói: "Lục Dương, cái đứa bạn Đinh Siêu của anh cũng quá hoa tâm rồi, về sau anh đừng có mà học theo hắn."

"Đương nhiên rồi, anh với hắn là người của hai thế giới khác nhau mà."

Lục Dương khẳng định nói.

Không sai mà.

Đinh Siêu cùng Lục Dương là người của hai thế giới khác nhau, chỉ là thân phận của hai bên nên trao đổi một chút lại.

Đinh Siêu lúc này không biết, hắn đã bị Lục Dương biến hắn thành một tên cặn bã trước mặt bạn gái rồi, nếu biết được những việc này, hắn sẽ không chết không thôi với Lục Dương, đây cũng quá khi dễ người ta rồi.

Lục Dương đi đến bên cạnh Quan Nguyệt, thò tay đem nàng ôm vào trong ngực, nói ra: "Quan Quan, cũng muộn rồi, chúng ta đi ngủ thôi."

"A, vậy anh đi tắt đèn đi."

Quan Nguyệt nhỏ giọng nói.

"Được."

Lục Dương đi qua, đem đen tắt đi, chỉ lưu lại một bóng đèn đầu giường ngủ, mùi vị thức ăn khi nãy cũng tản đi, Lục Dương đi tới đóng cửa sổ lại.

Hơn nữa đêm nay cũng rất lạnh.

Làm xong những việc này.

Hắn mới cởi áo khoác cùng giày.

Sau đó mặc quần áo thể thao chui vào chăn mỏng, nhìn Quan Nguyệt, nói ra: "Đến đây."

Quan Nguyệt cũng ngượng ngùng cởi áo khoác, lặng lẽ chui vào, hai người đều gối đầu lên gối, mặt đối mặt nhau, Quan Nguyệt yếu ớt nói: "Chúng ta đã nói trước rồi, không cho phép làm mấy chuyện xấu đâu, anh không thể không giữ lời hứa đó."

"Yên tâm, lời hứa từ trước đến nay của anh đều đáng giá nghìn vàng."

Lục Dương thò tay kéo một phát, đem Quan Nguyệt kéo đến bên cạnh mình, sau đó hôn nàng một cái, Quan Nguyệt kinh hô một tiếng, nhưng cũng không đẩy ra, một nụ hôn sâu lắng không thôi.

Tình yêu nóng bỏng hẳn lên, Lục Dương trở mình một cái, đem Quan Nguyệt đặt ở dưới người.

"Ô Ô."

Quan Nguyệt nói không ra lời, chỉ cảm thấy quần áo của mình sắp mất đi một nửa, mất thấy củi khô sắp bị lửa đốt, thì điện thoại ở trên đầu giường rung lên.

Quan Nguyệt thanh tỉnh lại, dùng sức đẩy Lục Dương ra, cầm lấy điện thoại nhìn nhìn, sắc mặt nàng liền trở nên không tốt.

"Lục Dương, là mẹ em, làm sao bây giờ?."

Quan Nguyệt vừa nói vừa run.

Đối vợi mẹ mình, nàng vẫn có chút kinh sợ, đặc biệt còn đang ở đây, nếu để cho mẹ biết, khẳng định nàng sẽ xong đời rồi.

"Đừng hoảng, mẹ em cũng không biết em ở đây, nghe đi, không cần khẩn trương, bình thường em như thế nào, thì cứ như thế đó thôi."

Lục Dương an ủi một câu, nghĩ thầm mẹ vợ gọi tới thật là không đúng lúc mà.

Hít sâu vài hơi, Quan Nguyệt mới bình tĩnh lại, làm một động tác xuỵt với Lục Dương, sau đó mới nhận điện thoại.

"Mẹ, mẹ gọi cho con có chuyện gì vậy."

"Quan Quan ,chủ nhật này có đi đâu chơi không?" Trong điện thoại phát ra giọng nói của Lâm Thanh Nhã.

Quan Nguyệt nói ra: "Hôm nay La Phương tới trường con chơi."

"La Phương à, nghe nói trường học của con rất gần với trường của cô bé đó phải không?"

"Đúng vậy mẹ, đi vài bước là tới rồi."

"Vậy thì tốt rồi, về sau các con thường xuyên đi chơi với nhau, cũng có bạn bè."

Lâm Thanh Nha cũng không có chuyện gì, chỉ là hôm nay là Chủ nhật, nên nàng muốn tâm sự việc nhà với con mình một lúc, lại hỏi tình hình học tập của Quan Nguyệt thế nào, đại khái mười phút sau, cuộc gọi mới chấm dứt.

Quan Nguyệt xác nhận đã tắt máy, sau đó nàng mới trừng mắt nhìn Lục Dương.