Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 249: Xe Hư (2)




Mở cửa xe, Lục Dương leo lên, sau đó hạ kính xe xuống.

Quan Nguyệt cũng đứng bên cạnh nhìn xem.

Chỉ thấy Lục Dương khởi động động cơ, sau đó chỉnh GPS, nhấn ga một tiếng, một tiếng nổ oành vang lên, tiếng nổ rất lớn, nhưng xe không chút sứt mẻ nào, Lục Dương khẽ nhíu mày lại.

Quan Nguyệt tò mò hỏi: "Sao vậy?"

"Cái xe rởm này, lại xảy ra vấn đề gì rồi, anh không khởi động được."

Lục Dương lại thử lần nữa, lần này thì xe không có tiếng vang nhưng nó cũng không nhúc nhích gì.

"Xe hỏng rồi sao?"

Quan Nguyệt có chút vội vàng.

Nàng cũng không hoài nghi Lục Dương đang diễn trò, vừa rồi nàng cũng tận mắt thấy Lục Dương khởi động xe rồi, hơn nữa còn nghe được tiếng nổ to, xe cũng không động đậy, khả năng cao xe đã xảy ra vấn đề gì rồi.

Chỉ là Quan Nguyệt không biết, số xe tự động vẫn một mực ở vị trí N.

"Chắc là xe hỏng rồi, ta phải kêu hãng tới kéo về sửa thôi, không nghĩ hôm nay lại xảy ra chuyện này, thật phiền phức."

Lục Dương nhìn chiếc xe của mình, có chút khó chịu nói ra.

Còn cấm lấy điện thoại giả vờ gọi điện cho người ta.

"Người ta nói sao?"

Lục Dương mới cúp điện thoại, Quan Nguyệt liền hỏi.

Lục Dương nói ra: "Người ta nói, bây giờ nhân viên tan làm rồi, không có biện pháp, chỉ có thể đợi đến ngày mai,"

"Ngày mai sao, thế anh làm sao bây giờ."

"Nếu không thì như vậy đi, anh đưa chìa khóa cho em, đời ngày mai người ta đến sửa, anh bảo người ta liên hệ cho em, nếu có vấn đề gì, thì em gọi cho anh biết là được."

"Không được, em không hiểu về xe, với lại cũng không thể để xe ở bên em mãi được."

Quan Nguyệt lắc đầu.

Lục Dương suy nghĩ một chút, rồi mới nói: "Thế chỉ còn cách này thôi, hôm nay anh ở lại đây, chờ ngày mai người ta đến xem xe sao đã, dù sao ngày mai anh cũng không có tiết."

Nói xong, hắn nhìn Quan Nguyệt nói ra: "Em về phòng trước đi, không cần phải lo cho anh, tối nay anh ngủ trên xe cũng được"

"Ngủ trên xe sao được."

Quan Nguyệt lắc đầu.

"Thế để anh đi thuê khách san."

Đây không phải kế hoạch mà hắn suy nghĩ hôm nay sao, Lục Dương cười cười, hỏi.

"Gần đây có khách sạn nào tốt không?"

Quan Nguyệt suy nghĩ một chút, nói ra: "Ở gần trường em toàn khách sạn nhỏ, đúng rồi, bên kia có một cái khách sạn rất lớn, tên gì nhỉ...nhưng mà lớn lắm."

"Vậy thì em dẫn anh qua đó đi."

Lục Dương từ trên xe bước xuống, khóa xe lại.

Quan Nguyệt dẫn theo Lục Dương đi vào khách sạn đằng kia, nhìn bảng hiệu, khách sạn Hán Đình.. hình như ở bên ngu của Ngô Bá, cũng có một khách sạn như vậy thì phải.

Hai người đi vào trong.

Quan Nguyệt tỏ ra khẩn trương, đây là lần đầu tiên nàng đến mấy chỗ này.

Lục Dương từ trong ví lấy ra CMND, nhìn bảng giá phía sau nhân viên, hắn nói: "Cho phòng đơn loại lớn đi."

"Phòng đơn giường lớn ---một đêm 258 tệ."

Nhìn thấy hai người trẻ tuổi, nhân viên phục vụ cũng không tỏ ra kinh ngạc, dù sao khách sạn này cũng nằm gần mấy trường đại học, sinh viên thường tới đây thuê phòng cũng thường xuyên nhìn thấy, tuy rằng ở đây giá cả hơi mắc, nhưng sinh viên có tiền vẫn nhiều lăm.

Bên này một đêm hết 258 tệ một đêm, cũng không phải là rẻ, do với khách sạn quanh đây còn đắt hơn một chút, bất quá chút tiền đó Lục Dương cũng không hề quan tâm.

Lục Dương cầm lấy chìa khóa phòng đi lên, Quan Nguyệt thì có chút khẩn trương theo sao.

Không biết có phải trùng hợp hay không.

Chìa khóa phòng của Lục Dương lại là phòng 506, Lục Dương quét thẻ đi vào, đem công tắc trong phòng bật lên, chiêu sáng cả một căn phòng.

Bây giờ đã là hơn sáu giờ chiều, bầu trời bên ngoài cũng gần tối xuống.

Quan Nguyệt tiến vào căn phòng, nàng có chút khẩn trương, ngồi ở bên ghế sô pha, hai tay nắm chặt con thỏ trắng, trầm mặc cả buổi ,Lục Dương cũng không nói gì, chỉ yên tĩnh nhìn Quan Nguyệt, nàng liền lấy dũng khí, nói ra: "Nếu không có chuyện gì nữa thì em về trước đây."

"Quan Quan, em muốn bỏ anh lại chỗ này sao?"

Lục Dương tỏ ra thương tâm không thôi.

"Người ta đã chạy từ xa đến đây, bây giờ còn phải ở lại một mình nữa."

"Không phải, nhưng mà....."

Quan Nguyệt lắp bắp nói, nàng cũng biết nên nói gì.

"Sợ cái gì, anh có ăn thịt em đâu."

Lục Dương đi đến bên cạnh Quan Nguyệt, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, mấy động tác thân mật như vậy, trước kia hai người đã làm qua vô số lần, Quan Nguyệt cũng không bài xích, chỉ là ở nơi đặc biết thế này, nàng có chút khẩn trương.

"Em suy nghĩ một chút đi, chúng ta đã quen nhau hơn mấy năm, tiến thêm một bước nữa cũng là chuyện bình thường, hơn nữa, anh còn dẫn em về ra mắt gia đình, cha mẹ cũng nhận thức em làm con dâu rồi, bây giờ em ở cạnh anh cũng là điều bình thường, em nhìn mấy cặp đôi khác đi, có lẽ bọn họ còn chuyển ra sông chung rồi cũng nên.

Lục Dương nói lời này cũng không phải giả.

Lớp của Quan Nguyệt cũng hơn bốn mươi người, cũng nghe được vài chuyện nữ sinh chuyển ra ngoài ký túc xá sống với bạn, nàng cũng nghe nói rất nhiều.

Do dự một chút, Quan Nguyệt nói ra: "Em có thể cùng anh ở lại một đêm, nhưng mà, anh không thể làm mấy chuyện xấu kia được."

"Chuyện xấu là chuyện gì."

Lục Dương giả bộ không hiểu.

Sắc mặt Quan Nguyệt đỏ chót không thôi, nàng nói ra: "Chính là cái việc kia ấy, em đã hứa với mẹ rồi, trước khi kết hôn không được làm chuyện kia, nếu không nàng gặp ở đâu thì đánh ở đó."

"Yên tâm, anh làm sao cam lòng để em bị đánh được."

Ôm lấy mỹ nhân, Lục Dương lại hôn một cái trên khuôn mặt trắng nõn của Quan Nguyệt, còn nói thêm: "Em có đói không?"

"Vẫn chưa."

Tuy rằng bây giờ mới hơn sáu giờ, những giữa trưa nàng ăn cũng không ít, nên bây giờ cảm thấy cũng được, chỉ là có chút hơi đói mà thôi

"Thế để anh kêu mấy mon ăn, em thích ăn món gà trống xào tôm phải không?" Lục Dương cười hỏi, buổi trưa, món này là món mà Quan Nguyệt ăn nhiều nhất.

Bất quá, lúc ấy nhiều người như vậy, Quan Nguyệt vẫn chưa được ăn thỏa thích.

Quan Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt, nàng có chút chờ mong hỏi: "Anh đi mua sao?"

Lúc này Quan Nguyệt cũng không đói bụng lắm, với lại nàng cũng không muốn Lục Dương phải vất vả vì mình mà đi mua đồ ăn.

Lục Dương cười nói: "Nhà hàng bên kia có dịch vụ gửi tới, thời điểm ta tính tiền, đã lưu số điện thoại bọn họ rồi."

Nói xong, hắn lấy ra điện thoại, tìm tìm, sau đó gọi:"Xin chào ,ta muốn một phần gà trống xào tôm, với hai chén cơm, đưa đến khách sạn 'Hán Đình', ừ, ừ đến nơi gọi ta xuống nhận cho."

"Được."

Sau khi nhân viên bên kia viết địa điểm xong, Lục Dương cúp điện thoại.

Lục Dương cười nói :"Thế nào, Quan Quan, anh không lừa em chứ."

Trong lòng Quan Nguyệt có chút cảm động, nàng biết Lục Dương giữa trưa thấy mình thích ăn, nên mới lưu số điện thoại lại, không biết từ lúc nào mà hắn cẩn thận như vậy rồi.

"Lục Dương, từ lúc lên đại học, anh thay đổi rất nhiều."

Quan Nguyệt đi tới, dựa vào bờ vai Lục Dương.

"Lần trước không phải anh đã nói rồi sao, anh muốn thay đổi để không phải mất em lần nữa."

Lục Dương cười nói.

Quan Nguyệt tuy không hiểu vế sau lắm, nhưng vẫn hạnh phúc không thôi, nàng nói ra: "Em rất thích anh bây giờ, càng ngày càng hoàn mỹ, nhưng em lại có chút lo lắng, anh tốt như vậy, khẳng định sẽ có rất nhiều cô gái ưu thích."

"Quan Quan."

Lục Dương nắm chặt tay nàng, nhích thân thể lại gần thêm, nói ra: "Cho dù là tiên nữ trên trời, nhưng trong lòng của anh em vẫn chiếm vị trí đầu tiên, như vậy đi, anh thề, đời này kiếp này sẽ không bao giờ rời khỏi Quan Nguyệt."

Lục Dương giơ tay lên thề.

Quan Nguyệt vội vàng lấy tay che miệng hắn lại.

"Em chỉ thuận miệng nói một chút a."

"Anh không cần phải thề như vậy, em tin anh."

Nói xong, Quan Nguyệt nhẹ nhàng hôn qua Lục Dương một cái.