Lục Dương vồn còn tưởng Trương Kỳ là một Nhị Hóa, hiện tại xem ra, mình vẫn còn đánh giá thấp hắn lắm.
Có lẽ phải xóa từ Hóa đi mới đúng. (Nhị Hóa-- là đồ khờ, đồ ngốc, còn Nhị là ngu ngốc.)
Lời này vừa được thốt ra.
Đừng nói là các nam sinh khác, chỉ riêng Hầu Dũng có quan hệ tốt với hắn sắc mặt cũng có chút không tốt rồi, tất cả mọi người mới lên đại học, một tháng cũng chỉ được một nghìn tiền sinh hoạt mà thôi, trừ đi chi tiêu hằng ngày, còn dư được bao nhiêu?
Với lại, lần này nữ sinh còn nhiều hơn nam sinh, nếu phải AA, ít nhất một người bọn hắn phải trả gấp đôi rồi. Nếu lúc này bọn họ đi làm kiếm được tiền thì cũng được, nhưng cầm lấy tiền cha mẹ để thể hiện, đây gọi là gì...
Hơn nữa, càng làm cho ngươi khác tức giận chính là, tiền thì mình trả, còn tiếng tốt thì lại rơi xuống trên người Trương Kỳ.
Bầu không khí đột nhiên trùng xuống, La Phương cùng mấy nữ sinh khác có chút kỳ quái nhìn Trương Kỳ, ở trên nhóm chát đã bàn bạc với nhau là AA, đột nhiên Trương Kỳ lại nói ra câu kia, làm mọi ngươi bây giờ lúng túng không thôi.
"Lục Dương, ngươi thấy sao?"
Trương Kỳ nhận thấy vấn đề không đúng lắm, hắn liền vội đá trái banh sang cho Lục Dương.
Nếu như Lục Dương đồng ý, vậy thì Ngô Bá cũng đồng ý theo, Hầu Dũng có lẽ cũng sẽ đồng ý theo hắn, vậy thì chỉ còn lại Nhiếp Vũ Phong mà thôi, vấn đề liền trở thành dễ dàng, tính toán của Trương Kỳ rất tốt.
Nhưng Lục Dương lại nhìn hắn như một tên ngốc, không nói gì.
Trương Kỳ có chút nóng nảy, nói: "Lục Dương, chúng ta là nam sinh, nên có chút phong độ thân sĩ, cũng chỉ một trăm tệ mà thôi, ngươi xe cũng có rồi, chẳng lẽ lại tiếc vài đồng bạc này."
Cái tên ngốc này.
Lục Dương có chút câm nín, hắn nói ra: "Được, ta đồng ý."
"Lục Dương."
La Phương vội vàng lên tiếng, nói ra: "Chúng ta đã bàn bạc trước rồi, không cần phải như vậy."
Lục Dương khoát tay áo, rồi nhìn Trương Kỳ, nói ra: "Như vậy đi, nếu như lớp trưởng đã muốn bày ra phong độ thân sĩ, thì ta cũng rất ủng hộ, bất quá, hai người chúng ta trả tiền là được rồi, cũng không thể bắt các nam sinh khác cũng vào, ta có đề nghị như vậy, nữ sinh thì do ngươi chịu trách nhiệm, vì để công bằng, Quan Nguyệt là bạn gái của ta, nên phần nàng cũng thuộc về ta, như vậy tính ra, chúng ta mỗi người một nửa, ngươi xem được không?"
Sắc mặt Trương Kỳ lập tức cứng đờ.
Một người một nửa, bữa ăn này gồm có mười hai người, một người coi như một trăm tệ đi, tính một nữa, hắn cũng phải trả hơn 600 tệ rồi.
Tiền sinh hoạt của hắn cũng chỉ một nghìn mà thôi.
Trương Kỳ có chút đau răng, cảm giác mình bị người ta lừa vậy.
Lục Dương cười nói: "Lớp trưởng có lẽ cũng không phải không có phong độ thân sĩ chứ."
"Được, được." Trương Kỳ hít vào một hơi.
Ngô Bá cố nhịn cười lại, nói ra: "Vậy thì chúng ta phải cảm ơn lớp trưởng đẹp trai rồi."
Hắn đã nhìn ra được ý đồ của Lục Dương, gia hỏa này không phải thích thể hiện sao, liền cho hắn sân khấu để thể hiện luôn, mấy trăm tệ đối với Lục Dương mà nói, cũng chỉ là hạt mưa mà thôi, cũng chỉ là một bữa ăn bình thường, còn đối với Trương Kỳ lại khác, khả năng phải hơn nửa tháng tiền sinh hoạt của hắn rồi.
"Hầu tư, ngươi cảm thấy thế nào?"
Lục Dương hỏi Hầu Dũng.
"Ta đương nhiên là không có ý kiến gì rồi."
Hầu Dũng cười cười, nhìn Trương Kỳ bây giờ, cảm thấy đáng đời cái tội thể hiện, ngược lại, hắn lúc này cảm thấy Lục Dương đáng yêu không ít.
"Ta cũng không có ý kiến."
Nhiếp Vũ Phong theo số đông, nhẹ gật đầu.
Nhiều nam sinh đồng ý như vậy, Trương Kỳ còn có thể nói gì nữa, thể hiện cho lắm vào, bây giờ phản đối cũng không được.
Phan Tiểu Mộng hứng thú nhìn Trương Kỳ, trong mắt mang theo vài phần đồng tình, lại nhìn Lục Dương một chút, khóe miệng nàng bất giác nở nụ cười.
La Phương còn tính nói gì.
Đã bị Lục Dương khoát tay chặn lại, nói ra: "Quyết định như vậy đi, mọi người hôm nay cứ vui chơi thỏa thích, tất cả chi phí đều do ta cùng Trương công tử thanh toán, mọi người không cấn khách khí nha."
Lời cũng đều nói rồi, những người khác cũng không biết nói gì.
Phụ vụ rất nhanh mang menu tới.
Lục Dương điểm vài món ăn đắt tiền, Trương Kỳ nhìn thấy Lục Dương gọi món, hắn đau lòng không thôi, đành kêu thêm vài món cho đủ mười hai món.
"Uống rượu hay không?"
Lục Dương hỏi.
"Chúng ta là nữ sinh nên không uống rồi, với lại tí nữa còn ra ngoài đi chơi."
La Phương nói ra.
"Lớp trưởng, ngươi tính sao?"
"Thôi, không cần, ta cũng không muốn uống."
Nếu là trước kia, Trương Kỳ sẽ nhất định uống một chút,hơn nữa còn rủ nữ sinh uống theo, nhưng bây giờ, tiết kiệm được đồng nào thì hay đồng đó a.
"Vậy thì thôi vậy."
Lục Dương có chút tiếc nuối, nếu như uống rượu, hắn có thể kiếm cớ say nên không lái xe được để ở lại, lúc đó, Quan Nguyệt cũng không nhẫn tâm cho hắn ở lại khách sạn một mình đi.
Bất quá, hắn đã có suy nghĩ khác, không cần vẽ vời cho thêm chuyện, người khác đã không uống gì, hắn cũng không thể ép được, nên đành kêu một ly nước cam rồi trả menu lại.
Nhà hàng La Phượng chọn không tệ.
Rất nhanh, đồ ăn đã được dọn lên bàn.
Mấy gia hỏa này cũng không cần đợi ai, bắt đầu cầm đũa lên ăn.
"Nếm thử món này đi."
Lục Dương khắp một miếng thịt bò để vào trong chén Quan Nguyệt.
Quan Nguyệt nếm thử một miếng, quả nhiên mùi vị không tệ.
"Ngon lắm."
Những người khác nhìn thấy cảnh này, hâm mộ không thôi, dù sao cũng vừa lên đại học, đa số người ngồi trên bàn ở đây đều độc thân, Lý Văn Tĩnh lúc đầu cũng không phải, nhưng hiện tại chia tay rồi, nên bây giờ chỉ có Ngô Bá, Lục Dương, Quan Nguyệt là có người yêu.
"Quan Quan, chồng của cậu cũng quá ấm rồi a."
Phan Tiểu Mộng có chút ghen tị nói ra.
"Hì hì."
Quan Nguyệt cười cười, lại gắp cho Lục Dương một cái cánh gà.
Mọi người vừa ăn, vừa bắt đầu kể về cuộc sống đại học của mình, đồ ăn trên bàn cũng gần bị dọn hết, trong đó đắt hàng nhất chính là lẩu dê hạt tử, tiếp theo là món gà trống tôm xanh, chính là do thịt gà cùng tôm phơi khô xong rồi chộn lại một chỗ, món này rất nhanh bị bọn họ dọn xong.
Quan Nguyệt rất thích ăn món này, mỗi lần bàn xoay chuyển đến trước mặt nàng, nàng liền tranh thủ gấp vài miếng, còn đặt đầy trong bát Lục Dương, nếu như Lục Dương không ăn hết, thì cũng là của nàng rồi...
Tâm tư của Quan Nguyệt, làm sao Lục Dương không biết được, hắn rất thích cái cách mà nàng tiết kiệm tiền.
Rất nhanh, mấy món ăn sắp được dọn xong hết rồi.
Lục Dương ở trong nồi gấp một con tôm xanh, cũng là con tôm cuối cùng rồi, nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Quan Nguyệt, hắn đem con tôm cuối cùng đặt vào trong bát của mình.
"Chỉ còn con cuối cùng, không thể cho em được."
Lục Dương nói rất chân thành.
"Không cho thì thôi."
Quan Nguyệt hừ một tiếng.
La Phương cùng mấy nữ sinh khác cười cười: "Lục Dương, vừa rồi ngươi không phải như vậy a."
"Bởi vì đây là con cuối cùng, không thể cho nàng được."
Lục Dương cầm lấy con tôm.
"Vì sao?"
Quan Nguyệt tỏ ra khó hiểu.
Lục Dương thuần thục đem vỏ tôm bóc ra, sau đó đặt thịt đặt bên miệng Quan Nguyệt, nói ra: "Bởi vì ta phải đích thân bóng tôm cho em ăn a."
Nhìn miếng thịt tôm óng ánh, Lục Dương nói ra: "A"
Quan Nguyệt lập tức đỏ mặt.
Cả đám người ngồi xung quanh đều cười cười, Ngô Bá thì tỏ ra nghiêm túc học tập, đây là thực hành thực tế a.
"Lục Dương, ngươi cũng quá ngọt rồi."
Phan Tiểu Mộng nhịn không được nói ra.
La Phương nhẹ gật đầu, tỏ vẻ đồng tình, nói: "Khó trách Quan Nguyệt thời cấp ba, rất nhanh đã rơi vào tay giặc rồi, đổi thanh ta, cũng chịu không nổi a."
Trương Kỳ nhịn không được, nói ra: "Qua buồn nôn ròi."
Phan Tiểu Mộng lập tức phản kịch: "Lớp trương, ngươi là đang ghen tị."