Trương Kỳ bị nói một câu, hắn cũng không biết nói gì, bởi vị bản thân đang thật sự hâm mộ không thôi, Quan Nguyệt xinh đẹp như vậy, lại là thiếu nữ ngây thơ, làm sao lại rơi vào tay giặc a, hắn chỉ có thể trách lão thiên quá bất công mà thôi.
"Người nào có giấy viết không, cho ta mượn dùng một chút, ta phải viết lại để nhớ đã." Ngô Bá trêu ghẹo nói.
"Trước bàn lễ tân có, để ta đi mượn."
Phan Tiểu Mộng hùa theo.
Tuy ở trước mặt nhiều đồng học như vậy, Quan Nguyệt có chút thẹn thùng, nhưng vẫn há miệng nhỏ ra, đem con tôm căn tới, sau đó vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc không thôi.
Một bữa ăn mất gần một giờ mới kết thúc.
Chủ yếu là do trên bàn cơm tâm sự quá nhiều, nếu còn uống thêm rượu, chỉ sợ thời gian còn lâu hơn.
Nhìn thấy mọi người đã đạt đũa xuống.
Lục Dương dứng dậy đi tới vỗ vai Trương Kỳ, nói ra: "Lớp trưởng, đi thôi."
Hai người đi tới trước bàn thu ngân tính tiền, bữa ăn của bọn họ hết tam trăm sáu mươi tệ, lão bản lau đi số lẻ đằng sau, chỉ lấy tám trăm, Lục Dương từ ví tiền lấy ra bốn tờ trăm tệ đưa cho Trường Kỳ ,nói ra: "Lớp trưởng, ngươi thanh toán đi."
Nói xong, Lục Dương quay trở về phòng.
Trương Kỳ cũng từ trong ví lấy ra bốn trăm tệ, cùng số tiền kia của Lục Dương giao cho thu ngân, hắn cảm thấy có chút xấu hổ, cảm thấy bởi vì hai người đi trả tiền có chút hơi hơi bị coi thường, Lục Dương cũng thật là, không đưa tiền trước cho hắn đi.
Nhìn ví tiền mất đi bốn trăm tệ, Trương Kỳ cảm thấy tâm hồn mình cũng trống rỗng như vậy, nhìn ba tờ cá chép đỏ còn lại, Trương Kỳ đau lòng không thôi, tháng nay, có lẽ hắn phải ăn mì tôm thay cơm rồi.
Tính tiền xong, Trương Kỳ còn tính lên trên húp nốt nước canh còn lại trong chén, trấn an tâm hồn đang tổn thương mình một chút, nhưng vừa mới lên lầu, hắn liền chứng kiến Lục Dương mang theo đống bạn học đi xuống.
"Lớp trưởng, đi thôi, bọn hắn muốn đi chơi rồi."
Lục Dương cười nói.
Trương Kỳ tỏ ra ngượng ngùng cười cười, nói ra: "Được, được."
Ra ngoài đi dạo, cả đám nữ sinh như uống phải thuốc kích thích vậy, một đám nữ sinh đi tới chỗ này nhìn mốt chút, chỗ kia nhìn một chút, trông bộ dạng hưng phấn không thôi.
Nam sinh đi theo thì có chút nhàm chán.
Đối với bọn hắn, đi dạo với nữ nhân là một cực hình a, thời điểm đi qua một cửa hàng bi-a, Trường Kỳ liền nói ra: "Chúng ta vào đây đánh bi-a giết thời gian đi."
Những người khác tự nhiên không có ý kiến gì, mặc kễ nữ sinh đang đi lung tung, bọn hắn đi vào cửa hàng bi-a
Huyện Thanh Sơn là một huyện thành nhỏ, không có gì để giải trí, nên người chơi bi-a để giết thời gian rất nhiều, nên mỗi người ở đây, đều đã thử qua một chút, bất quá, trình độ của bọn hắn giống như Lục Dương trước kia, đều chỉ là gà con mà thôi, so với Lục Dương thì cách còn xa lắm.
Nam sinh tổng cộng có năm người, nên mở hai bàn bi-a. giá cả cũng không mắc, mười tệ một tiếng, đương nhiên, so với huyện Thanh Sơn bên kia đã là đắt hơn gấp đôi rồi.
Hầu Dũng cùng Trương Kỳ hai người một bàn.
Ngô Bá cùng Nhiếp Vũ Phong cùng một chỗ.
Lục Dương thì ngồi trên ghế salon, xem bọn hắn đánh, hắn đối với những tay mơ này cũng không có hứng thú gì.
Nhìn một hồi, cảm thấy quá nhàm chán, Lục Dương tính đi mua một chai Hồng Trà.
Vồn còn tính mua cho Ngô Bá một chai, bất quá ở đây đều là đồng học, mua cho mỗi mình Ngô Bá có chút không được, nếu không có Trương Kỳ, hắn khẳng định sẽ mua cho mỗi người một chai.
Mở ra chai Hồng Trà, Lục Dương tu một ngụm.
Trận đấu bên này cũng vừa kết thúc.
Ngô Bá rất nhanh giải quyết xong Nhiếp Vũ Phong, trên bàn bi-a còn dư lại bốn bi, cái nãy cũng biết kỹ thuật Ngô Bá chèn ép đối phương thế nào rồi.
Trương Kỳ thì đang cùng Hầu Dũng so găng với nhau, hai người đều lần lượt đưa bi vào lỗ, nhìn nhìn, kỹ thuật cũng không tệ.
Nhiếp Vũ Phong đặt cơ lại chỗ cũ, nói ra: "Bá tử, ngươi chơi với Lục Dương đi, kỹ thuật của ta cùi bắp quá rồi."
"Ta không phải là đối thủ của Lục Dương."
Ngô Bá lắc đầu, từ chối.
Chơi bi-a với Lục Dương, đây không phải tự mình kiếm đau khổ sao? Hơn nữa hắn còn biết trình độ của Lục Dương, Lục Dương chỉ cần một gậy cũng có thể đưa hết bi vào lỗ, như vậy thì còn chơi gì nữa.
"Được rồi, nghỉ một lát đi."
Ngô Bá phủi bụi trên tay.
Ván đấu Trương Kỳ bên kia cũng vừa kết thúc, trình độ hai người không sai biệt lắm, đánh đến cuối cùng, Trương Kỳ mới may mắn đưa bi số 8 vào lỗ, giành được thắng lợi.
Quay đầu nhìn lại thấy ba người kia không chơi, lại nghĩ tới lúc nãy mình bị Lục Dương ám toán một hồi, hắn nói ra: "Lục Dương, ta nhớ trước kia ngươi thích chơi bi-a lắm mà, sao hôm nay lại không chơi ?"
"Không có hứng."
Lục Dương cầm lấy chai nước uống một hớp.
"Chúng ta làm một ván không? Xem kỹ thuật của ngươi đến đâu, trước kia dù sao ngươi cũng không phải là đối thủ của ta." Trương Kỳ ngoài cười nhưng trong lòng lại không cười.
Ngô Bá thì âm thầm cười cười.
Cái tên ngu ngốc này lại tự tìm chết rồi.
Trương Kỳ kỹ thuật còn không bằng Từ Phong, bây giờ còn muốn so với Lục Dương, thật sự là tự tìm đường chết mà, bất quá, có lẽ Lục Dương không để ý đến hắn đâu.
Nhìn Lục Dương bên cạnh, quả nhiên hắn không đứng dậy.
"Ngươi chới vài Hầu Tử đi, ta không chơi đâu."
Lục Dương lắc đầu.
Nghe Lục Dương nói như vậy, Trương Kỳ còn tưởng Lục Dương sợ, nghĩ đến tổn thất vừa rồi, hắn nói ra: "Chúng ta làm một ván mấy chai nước không, mỗi người một chai, bên phía nữ sinh cũng có nữa, người nào thua thì trả tiền, thế nào?"
Mí mắt Lục Dương hơi giật giật: "Đươc."
"Tốt."
Sắc mặt Trương Kỳ vui vẻ, trong lòng nghĩ đến, cũng nên cho người chảy chút huyết rồi.
Lục Dương đem chai Hồng Trà đặt trên mặt bàn, đứng dậy cầm lấy một cái cơ, xoa xoa, sau đó nhìn đám người Ngô Bá, nói ra: "Ai thua đi mua nước, các ngươi làm chứng."
"Được, chúng ta nghe rồi, ai thua mua nước." Ngô Bá cười hắc hắc.
"Chúng ta làm chứng."
Hầu Dũng cũng nói.
Trương Kỳ bày xong bàn bi-a, hắn đặt lại viên bi trăng, nói ra: "Ai trước."
"Ngươi trước đi."
Lục Dương bình tĩnh nói.
Đối với trình độ không đến nổi nghiệp dư như Trương Kỳ mà nói, mở bi trước cũng không có lợi thế gì.
Ngô Bá dựa vào bàn bi-a bên cạnh nhìn nhìn, Nhiếp Vũ Phong cùng Hầu Dũng cũng đứng bên cảnh nhìn xem.
"Đùng."
Mở bi.
Khí lực Trương Kỳ không nhỏ, đánh vào làm mấy viên bi văng loạn xạ không thôi, tiếp nỗi chẳng có viên nào vào lỗ cả, cái này chỉ có thể trách vận khí không tốt mà thôi.
Nhiếp Vũ Phong hỏi Hầu Dũng bên cạnh: "Hầu tử, ngươi cảm thấy ai sẽ thắng."
Hầu Dũng nói ra: "Ta nghĩ là lớp trưởng, kỹ thuật của hắn không tệ, còn được mở bi trước, vừa rồi ta cũng thua hắn, với lại Lục Dương thời cấp ba đánh bi-a cũng không nhiều lắm."
Ngô Bá thì ở một bên cười lạnh, nói ra.
"Trương Kỳ nhất định sẽ thua."
Hai người nghe vậy, đều có chút tò mò, không biết vì sao Ngô Bá lại khẳng định như vậy.
Ngô Bá cũng không giải thích, chỉ nói: "Chờ một chút, các ngươi sẽ biết."
Rất nhanh.
Nhiếp Vũ Phong cùng Hầu Dũng liền hiểu vì sao Ngô Bá nói vậy, bởi vì ngoài trừ lúc mở bi ban đầu, thì từ nãy đến giờ , Trương Kỳ không có cơ hội cầm gậy lần nữa.
Một bi-Hai bi- Ba bi-... Từng bi một rơi vào lỗ, sắc mặt Trương Kỳ theo từng viên bi rơi xuống thì càng đen lại.
Hầu Dũng không thể tưởng tượng nổi, nói: "Lục Dương lúc nào bá như vậy rồi."
Nhiếp Vũ Phong cũng sợ hãi thán phục không thôi: "Ta cảm giác sau khi lên đại học, Lục Dương đã bái được một người thấy rất giỏi, khó trách vừa rồi Ngô Bá không dám chơi với Lục Dương, đây không phải là tự tìm chết sao?"
Nói xong, hắn còn có chút cảm thương nhìn Trương Kỳ.
Chuyến này, khẳng định Trương Kỳ phải đi mua nước rồi.
"Đùng."
Bi số tám cuối cùng cũng rơi vào lỗ, Lục Dương cất lại cây gậy, nói ra: "Lớp trưởng, đi mua nước đi."