Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 245: Không Được Nghĩ Bậy (2)




Mấy người còn lại nhìn Lục Dương bằng ánh mắt khác nhau.

Trong ánh mắt Hoàng Tinh cùng Phan Tiểu Mộng, liền sáng rực hẳng lên. Lên đại học, bọn họ mới biết tiền tài quan trọng thế nào, không như thời cấp ba.

Nhiếp Vũ Phong liền mở miệng, phá hỏng bầu không khí tĩnh lặng này: "Ta đã sớm nhận ra Lục Dương không đơn giản rồi, các ngươi nhớ lại đi, thời cấp ba Lục Dương ăn chơi thế nào, mà vẫn có thể thi đậu đại học chính quy hạng hai, nhìn Ngô Bá cũng không thi đậu, Hầu Dũng cũng vậy, nhưng Lục Dương chẳng học tập gì mà vẫn thi đậu bình thường, điểm số so với lớp trưởng Trương Kỳ cũng không sai biệt lắm, nếu hắn mà tập trung vào học tập, chỉ sợ Quan Nguyệt cũng không phải là đối thủ."

"Đúng vậy, Lục Dương rất thông minh, chỉ có điều hắn hơi ham chơi thôi, bất qua lên đại học thì hắn liền tỉnh ngộ, chú tâm vào học tập hơn không ít."Quan Nguyệt đi tới, nàng cầm tay Lục Dương lại, tuyên thệ chủ quyền lãnh thổ của mình.

Vừa rồi ánh mắt mấy bạn học của mình nhìn Lục Dương, làm nàng có chút không thoải mái.

"Đây còn do ngươi quản lý bạn trai mình tốt."

La Phương cười nói, hóa giải bầu không khí lúng túng.

Phan Tiểu Mộng cũng nói: "Đúng vậy, lúc đầu chúng ta còn không nghĩ tới bọn họ là một đôi, hiện tại xem ra, thật đúng là trai tài gái sắc."

Mấy người trong lớp cũng thay nháu tán thưởng một phen.

Đề tài kế tiếp đều xoay quanh Lục Dương cùng Quan Nguyệt không thôi.

Trương Kỳ thì tỏ ra hết sức khó chịu.

Hắn là lớp trưởng a.

Vốn là người tiêu điểm nhất trong đám bạn học, thật không nghĩ đến, Lục Dương vừa xuất hiện đã cướp hết danh tiếng của hắn rồi, nhưng hắn cũng không có cách nào khác, ai bảo hắn 'trang bức' lung tung, đem chủ đề dẫn tới trên người Lục Dương.

Tâm tình không tốt, vận khí cũng kém đi, làm hắn liên tiếp thua vài ván bài.

La Phương cũng đi mua thêm một bộ bài nữa, Lục Dương cùng mấy nữ sinh khác đánh với nhau, Phan Tiểu Mộng cùng Hoàng Tinh thì ngồi bên cạnh nhìn xem.

Bên kia ba nam sinh chơi với nhau, bên này Lục Dương được vây quanh cả một đám nữ nhân, Trương Kỳ tức giận hết sức, đem lá bái bóp lại, nói: "Không chơi nữa."

Bên này thì Lục Dương cùng Quan Nguyệt vận khí không tệ.

Bọn họ đánh cặp với nhau, Lục Dương ra bài lớn, Quan Nguyệt đều cho đi, hai người phối hợp ăn ý, rất nhanh đã kiếm được tám mươi điểm rồi.

La Phương cùng một nữ sinh khác đều bị giết liên tiếp bại lui, mất hết điểm số bản đâu.

Đánh một hồi, Quan Nguyệt hưng phấn không thôi, trên khuôn mặt nàng luôn nở nụ cười.

La Phương đành bất lực, nói ra: "Hai người các ngươi thật là quá đáng, một chút cơ hội cũng không cho, ván này hai người các ngươi thua rồi."

"Không biết được, đánh đi mới biết." Quan Nguyệt xèo bài ra.

Tiếp theo là một màn giết chóc không thôi.

Lục Dương cùng Quan Nguyệt phối hợp ăn ý hơn hai người La Phương nhiều, hai nữ sinh bọn họ liên tục thua vài trận, số điểm Lục Dương cùng Quan Nguyệt càng tăng.

La Phương đành bất lực, ném bài xuống, nói ra: "Thôi thôi thôi, ta không chơi nữa đâu, nghỉ đi, với lại Văn Tĩnh cũng sắp tới rồi, chúng ta ra ngoài đợi nàng đi, rồi đi đến nhà hàng."

Thời gian cũng gần đến mười giờ rồi, đám người Lục Dương cũng phủi cỏ trên người đứng dậy.

Tới trạm xe buýt ngoài trường, đợi một lát.

Chiếc xe buýt đi tới, dừng lại, một thân ảnh cao khoản một mét sau đi xuống, nàng ăn mặc mộc mạc, tướng mạo ngọt ngào, hướng về phía này đi tới, nàng chính là bạn học cuối cùng đến, tên là Lý Văn Tĩnh, nhìn mọi người đã đến đông đủ, nàng có chút ngượng ngùng nói: "Xin lỗi ta tới trễ."

"Không sao, chúng ta cũng vừa mới tới mà thôi."

Quan Nguyệt nói ra.

Lỹ Văn Tĩnh cấp ba làm bi thư chi bộ, quan hệ giữa nàng và Quan Nguyệt cùng La Phương cũng không tệ lắm.

"Quan Quan, chồng của cậu cũng tới a."

Lý Văn Tĩnh nhìn thấy Lục Dương.

"Đúng vậy, là ta kêu hắn tới đấy." Quan Nguyệt nhìn nhìn Lục Dương.

"Lý Văn Tĩnh, Hách Bằng đâu? Các ngươi không phải đang hẹn hò với nhau à?" Trương Kỳ nghẹn lâu như vậy, rút cuộc cũng tìm được cơ hội nói chuyện.

Sắc mặt Lý Văn Tĩnh có chút mất tự nhiên, nói ra: "Chúng ta chia tay rồi."

"À, chia tay rồi à."

Trương Kỳ tỏ ra tiếc hận, nhưng trong lòng hắn vui vẻ không thôi.

Ở trường học cấp ba, thời còn đi học, hắn tuy làm lớp trưởng nhưng cũng chỉ là hữu danh vô thực, chủ yếu là bạn học giỏi thì hắn quản không nổi, còn mấy thành phần không thèm học cũng không hề nể mặt mũi của hắn, như Lục Dương cùng Ngô Bá.

Nữ sinh trong lớp cũng vậy.

Quan Nguyệt là cô gái xinh đẹp nhất, thời điểm lên cấp ba, hắn chưa kịp hành động thì ngươi ta đã cùng một chỗ với Lục Dương ròi, La Phương cũng xinh nhưng lại có bố làm giáo viên, làm hắn có chút không dám theo đuổi, sợ nàng nói cho bố mình biết, thì lúc đấy hắn sẽ chết thảm rồi, còn Lý Văn Tinh thì hắn cũng theo đuổi thật lâu, nhưng lại không cạnh tranh nổi với người ta.

"Ta đã sớm nhìn ra Hách Bằng không phải loại người tốt lành rồi."

Trương Kỳ liền tranh đồng tình của Lý Văn Tĩnh.

Lỹ Văn Tĩnh nghe vậy, nàng khẽ nhíu mày lại.

Tuy rằng nàng đã chia tay với Hách Bằng, những lý do cũng bởi vì địa lý mà thôi, hai bên cũng không có khúc mắc gì xảy ra, có thể nói là chia tay trong hòa bình, nhưng bây giờ nghe Trương Kỳ nói vậy, nàng có chút không thoải mái trong lòng.

Trên mặt Lục Dương vẫn hiện ra nụ cười thản nhiều.

Hắn nhìn Trương Kỳ, sau đó nhịn không được mà lắc đầu.

"Gia hỏa này, thật đúng là ngu quá đi, người ta nữ sinh còn chưa phàn nàn, mà đến lượt người quở trách hay sao?"

"Được rồi, mọi người đã đến đông đủ, chúng ta đi ăn cơm thôi." La Phương chỉ vào một tòa nhà ở phía trước, nói ra: "Bên kia là địa phương náo nhiệt nhất, gì cũng có, chúng ta qua bên kia dùng cơm."

Những người khác đều không có ý kiến gì, nơi này là địa bàn của La Phương, đến đây rồi, cứ nghe theo sắp xếp của nàng là được.

Quan Nguyệt nắm tay Lục Dương, nghé vào tai hắn thì thầm: "Lần sau anh tới đây, chúng ta đến bên kia chơi, quả thật bên đó cái gì cũng có, đặc biệt náo nhiệt nữa, em với bạn cùng phòng đi cũng rất nhiều lần."

"Có khách sạn không?"

Lục Dương hỏi.

Cái này ăn uống vui chơi đều có, chỉ thiếu mỗi chỗ ngủ, một dây chuyền như vậy, chắc cũng không thiếu chỗ ngủ lại đâu nhỉ."

"Có a, có rất nhiều khách sạn là đằng khác."

Quan Nguyệt nói xong, mới nghĩ ra vấn đề, nàng trừng mắt nhìn Lục Dương, nói ra: "Không được nghĩ bậy."

"Anh nghĩ gì đâu? Rõ ràng chính em đang nghĩ lung tung a."

Lục Dương mỉm cười.

Hắn tiếp tục nói: "Anh chỉ tính một bữa đi chơi thôi mà"

Quan Nguyệt tỏ ra mình không nghe hiểu ý tứ của Lục Dương, nàng vội vàng chạy tới nhóm La Phương nói chuyện, Lục Dương thì vẫn theo sau, trong lòng hắn không biết đang âm thầm tính toán cái gì.

Quan hệ giữa hắn với Quan Nguyệt cũng đình trệ thật lâu, hiên tại nàng cũng đã ra mắt bộ mẹ mình rồi, cũng nên tiến triển thêm vài bước nữa, coi như là không thể phá bỏ ranh rơi, cũng nên có chút tiến bộ a.

Trong lòng Lục Dương suy nghĩ một chút, nghĩ ra vài ý đồ đen tối...

Quan Nguyệt bây giờ vẫn không biết, Lục Dương đang tính toán bẫy nàng, nàng vẫn hồn nhiên nói chuyện với đám bạn La Phương.

Đến nơi, La Phương chỉ vào một nhà hàng cấp bậc cũng không tệ lắm, nói ra.

"Đây rồi, chúng ta sẽ dùng bữa ở đây, trước đây ta cũng từng nếm qua đồ ăn ở đây, hương vị cũng không tệ lắm, gia thành lại rẻ, mỗi người năm mươi tệ là đủ rồi."

"Được, nhìn qua cũng không tệ."

Phan Tiểu Mộng nhìn nhà hàng, nói ra.

"Bên này rất náo nhiệt, đợi lát nữa ăn xong, chúng ta đi dạo phố đi." Hoàng Tinh đề nghị, mấy nữ sinh cũng phụ hoa theo sau.

Tuy rằng học đại học, bọn họ cũng đã thăm gia vài chỗ náo nhiệt, nhưng dù sao cũng không bằng ở đây.

Một đám người đi vào nhà hàng.

La Phương kêu nhân viên dẫn mình vào phòng 20 người.

Đợi mọi người ngồi xuống song.

Trương Kỳ mới nhìn Lý Văn Tĩnh, sau đó nhìn đám người Hầu Dũng, nói ra: "Ta đề nghị, lần tụ hội lần này, nam sinh chúng ta AA(*), còn nữ sinh thì miễn đi."

(AA:wǒ men AA ba - nghĩa là campuachia nhé.)