"Bảo ta kêu ngươi là tỷ tỷ?"
Tống Ngôn nhìn Lâm Viện Viện.
"Ngươi đang nghiêm túc sao?"
"Đương nhiên rồi." Lâm Viện Viện hết sức khẳng định: "Ta cùng Tống Giai sinh cùng tháng, chỉ thua nàng có vài ngày mà thôi, ngươi là em họ của nàng, thì phải nhỏ tuổi hơn ta rồi."
Tống Ngôn so với Tống Giai nhỏ hơn nửa tuổi, nhưng nếu nói hắn hướng về một tiểu cô nương mà kêu tỷ tỷ, cái này thì thôi đi, hắn thu tay lại, giả vờ nhìn ngó xung quanh.
Lâm Viện Viện hừ một tiếng, nhìn thấy gia hỏa này thu tay lại, nàng cũng cảm thấy vui vẻ, nếu mà nắm tay với tên này, chắc nàng phải rửa tay mấy tiếng mơi xong.
Một lát sau, phòng kiểm tra mở ra.
Tống Giai cùng bác sĩ nói vài câu xong, mới đi ra ngoài, tuy sắc mặt nàng có chút tái nhợt, nhưng đã có thể tự đứng lên đi lại được, không giống như lúc đầu bị đưa đến đây, đứng cũng không đứng vững được.
"Nhị tỷ."
Tống Ngôn nở nụ cười đi tới.
Nhìn thấy người đang đi tới, Tống Giai có chút ngoài ý muốn, nàng nhíu mày, hỏi: "Tống Ngôn, em tới đây làm gì?"
Tống Giai tỏ ra bất ngờ, hình như nàng vẫn chưa gọi về cho gia đình mình bị ngã bệnh mà.
"Nhị tỷ, để em nhìn chị một chút, tại sao chị nhập viện lại không nói cho gia đình, với lại bác sĩ nói thế nào?"
Lời nói Tống Ngôn bình thản nhưng mang theo vài phần tức giận trong đó, nhìn qua hắn có một loại cảm giác thành thục trước tuổi.
"Cũng không phải chuyện gì lớn."
Tống Giai lại nhìn bạn cùng phòng của mình, bảo các nàng ra bên ngoài đợi, mới lên tiếng nói chuyện: "Tống Ngôn, ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta."
"Là bác cả bảo em qua đây nhìn xem chị một chút, tuy chị tách ra khỏi gia tộc, nhưng bác cả vẫn luôn một mực quan tâm chị đấy, bác còn dặn ta, phải chú ý chị nhiều một chút."
Tống Ngôn cũng không cần giấu giếm.
Tống Giai nghe vậy, nhíu mày lại.
Hắn biết em họ mình chắc không cần phải nói dối, nếu là như vậy, thì nhất cử nhất động của mình chẳng phải đều bị người khác theo dõi hay sao.
Đương nhiên, nói như vậy cũng có chút khoa trương.
Đại khái chỉ cần dùng CMND, như nằm viện, mua vé tàu đi đâu, thậm chí thuê khách sạn chỗ nào, chỉ cần điều tra thôi sẽ biết.
Sắc mặt Tống Giai trở nên không tốt.
Cảm giác bị người khác theo dõi mà mình lại không biết, làm nàng cảm thấy phẫn nộ không thôi, nói ra: "Ta không sao, chỉ là một bệnh cảm vặt mà thôi, phiền toái ngươi chuyển lời cho ông ta, đừng bao giờ can thiệp vào cuộc sống của ta nữa, nếu không ta sẽ không bao giờ trở về."
"Nhị tỷ, chị đâu cần phải làm đến mức như vậy."
Tống Ngôn thở dài nói.
Tống Giai không thèm để ý đến hắn, đi tới bên cạnh bạn cùng phòng của mình, nói ra: "Đại tỷ đã đoán đúng rồi, là bệnh cường giáp, cũng không phải nghiêm trọng, có thể dùng thuốc chữa được."
"Vậy thì tốt quá."
Lâm Viện Viện tỏ ra hưng phấn.
Bạch Thịnh cũng nói: "Để ta gọi báo tin vui cho đại tỷ."
Lâm Viện Viện đem điện thoại Tống Giai trả lại, nàng có chút do dự, nói ra: "Vừa rồi Lục Dương có gọi điện tới."
"Lục Dương, hắn nói gì?" Tống Giai sửng sốt.
Nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm đó, làm khuôn mặt tái nhợt của nàng có chút ửng đỏ.
Lâm Viện Viện không chú ý tới điểm này, nàng nói ra: "Còn có thể là gì nữa, chính là hỏi bệnh tình ngươi thế nào, ta nói còn đang kiểm tra, chưa biết được."
"Này."
Tống Giai quay đầu lại nhìn thoáng qua em họ của mình.
Tống Ngôn đang dựng lỗ tai nghe lén, nghe Tống Giai kêu mình, hắn có chút xấu hổ, bất quá, trong long lại đang suy nghĩ: "Lục Dương là ai? Nghe thì giống tên nam sinh vậy, không phải là bạn trai của nhị tỷ ở trường học chứ, chết tiệt, nàng thật sự muốn làm bác cả tức chết sao?"
"Trở về phòng bệnh đi, bác sĩ nói, quan sát thêm hai ngày mới có thể xuất viện, ta hiện tại đã không sao nữa, buổi tối các ngươi về nghỉ ngơi đi, không cần ở lại."
Nói xong.
Tống Giai hướng phòng bệnh đi tới, cũng không thèm liếc em họ đang ở bên cạnh.
Lâm Viện Viện vồi vàng đi theo, còn nói: "Giai Giai tỷ, chờ một chút."
Bạch Thịnh thì cho Tống Ngôn một ánh mắt áy náy, cũng xoay người rời đi, Tống Ngôn chỉ biết cười bất đắc dĩ, cũng không thèm để ý, xem ra bác cả can thiệt vào cuộc sống của nhị tỷ làm nàng rất không hài lòng, mình lại bị giận chó đánh mèo rồi.
Hỏi cũng hỏi rồi, có nên trở về Yến Kinh hay không nhi?
Hay là ở đây điều tra người tên Lục Dương kia.
..
Buổi chiều.
Thời điểm Lục Dương đang ở trong văn phòng gõ chữ thì nhận được điện thoại Tống Giai.
Nghe Tống Giai nói vấn đề của mình không lớn, Lục Dương cũng nhẹ nhàng thở ra, dù sao, ngày hôm đó cũng rất dọa người, không bị sao là tốt rồi.
Sau khi cúp điện thoại, Lục Dương mỉm cười.
Ta đã nói rồi, nàng khẳng định có bệnh, bằng không làm sao một bữa lại ăn nhiều như vậy, còn không mập ra nữa chứ.
Đem bản thảo tiểu thuyết
Không biết Từ Thi xem gì mà say mê vô cùng.
Thời điểm Lục Dương đi tới cũng không biết.
Không biết nàng đang đọc cái gì, mà thân thể thì căng thẳng lên, gáy cũng đỏ cả rồi, Lục Dương hiếu kỳ tiếp cận đi qua, xem xem, hắn bắt gặp một hàng chữ đen tối, đọc xong, Lục Dương tranh thủ lui về sau vài bước, sau đó ho vài tiếng, Từ Thi nghe thấy tiếng ho liền run lên, tranh thủ thời gian cất điện thoại lại, sau đó quay đầu nhìn Lục Dương, vẻ mặt có chút chột dạ.
"Ngươi tới lúc nào vậy?"
Từ Thi cận thận dò hỏi.
Lục Dương không thèm để ý chút nào, nói: "Vừa mới tới, nãy ta gõ chữ lâu vậy, cổ có chút mỏi, nên đứng lên hoạt động một chút, vừa nãy do ngươi quá tập trung, nên không phát hiện được."
"À."
Nhìn bộ dạng Lục Dương giống như chưa phát hiện ra điều gì, Từ Thi nhẹ nhàng thở ra một hơi, lặng lẽ cất điện thoại vào trong túi áo, nội dung cốt truyện về sau càng ngày càng không đúng đắn rồi, xem ra mình không thể đọc nơi công cộng nữa.
"Vẽ nhiều như vậy rồi, ngươi cũng nên đứng lên hoạt động đi, nếu vẽ lâu dài, có thể mắc chứng bệnh về cổ."
Lục Dương nhắc nhở một câu.
Từ Thi nghe vậy liền đứng lên.
Lục Dương đắc ý nói: "Đến đây, ta dạy cho người mấy động tác thư gian cho cổ, làm theo ta này."
"Ngẩng đầu, quay trái, quay phải, xoay cổ."
Lục Dương vừa nói vừa làm.
Từ Thi cũng nhìn làm theo, có đôi khi tiết tấu nàng không theo kịp, cũng không biết tiếp theo nên xoay trái hay phải, bộ dạng lúc này của Từ Thi rất ngốc, giống như một con gấu trúc mới tỉnh ngủ buổi sáng vậy.
Hoạt động một hồi, Lục Dương đi tới cửa, đem cửa khóa lại.
Từ Thi mở to hai mắt mà nhìn động tác của Lục Dương.
"Sao ngươi lại khóa cửa lại."
"Ta sợ con ngốc Lữ Tiểu Vũ lại đột nhiên xông vào."
Nghĩ đến buổi sáng, Lữ Tiểu Vũ xông vào, nàng làm Từ Thi đang mát xa cho hắn thẹn thùng không thôi, đúng là đồ phá đám mà.
Lục Dương đi tới, cầm lấy Từ Thi, bảo nàng ngồi xuống ghế của mình, Từ Thi không rõ Lục Dương muốn làm gì, nàng ngơ ngác ngồi xuống.
Lục Dương đi ra phía sau.
"Để ta giúp ngươi mát xa."
Nói xong, cũng không đợi Từ Thi từ chối, hắn đã để hai tay lên cái cổ trắng như tuyết của Từ Thi, nhẹ nhàng xoa bóp, hô hấp Từ Thi ngày càng thở mạnh, rặng mây hồng trên cổ vừa biến mất lại hiện ra lần nữa.
Lục Dương nhẹ nhàng xoa xoa.
Từ Thi thì ngồi ngay ngắn, thân thể nàng hơi căn thẳng, giống như không phải hưởng thủ, mà đang chịu hình phạt thì phải.
Qua năm phút sau.
Từ Thi mới cẩn thận nói: "Ta không mệt."
"Phải không?"
Lục Dương cười cười.
Hắn thu tay lại, nói.
"Đến phiên ngươi giúp ta rồi."
Lục Dương ngồi vào vị trí Từ Thi lúc nãy, Từ Thi thì ở phía sau xoa bóp, Lục Dương thả lỏng thân thể, khẽ rên một cái, lộ ra bộ dạng thoải mái không thôi.
Từ Thi cũng rất ra sức, xoa xoa bóp bóp cho Lục Dương hơn cả lúc nãy hắn làm.
Hưởng thụ bàn tay nhỏ bé mát xa.
Lục Dương mở ra baofeng để coi phim, tùy tiên tìm một bộ phim điện ảnh nhìn nhìn, tìm một lúc, Lục Dương mở ra xem, đây là một phần trong loạt phim , danh tiếng cũng không tệ lắm, tuy hắn đã xem qua rồi, nhưng đại bộ tình tiết đều quên mất.
Nói xong chừng phần tiếp theo, có lẽ sẽ rơi vào tay mình làm thì sao, đợi đến lúc Hoàng Kim Đại Kiếp bạo hỏa, hắn cũng sẽ là một biên kịch nổi tiếng rồi.
Giới thiệu qua đi rất nhanh, chính thức tiến vào nội dung cốt truyện.
Bộ phim này cũng không tệ, diễn viên đều rất nổi tiếng, nội dung cốt truyện cũng được, Lục Dương gửi được hương thơm của Từ Thi, hắn bắt lấy tay nàng, nói ra: "Không cần làm nữa, chúng ta xem phim đi."
"Được."
Từ Thi cũng không cự tuyệt, vừa rồi thời điểm mát xa cho Lục Dương, nàng cũng đứng phía sau nhìn xem.
"Để ta kéo cái ghế tới."
"Không cần phải phiền phức như vậy."
Lục Dương nhẹ nhàng kéo lấy một cái, Từ Thi thân thể không vững, thoáng cái đã ngồi trên đùi Lục Dương, mùi thơm thiếu nữ xông thẳng vào mũi, Lục Dương giang hay ra, nhẹ nhàng ôm lấy Từ Thi, ánh mắt của hắn vẫn tập trung vào màn hình máy tính.