Từ Thi tỏ ra khẩn trương không thôi.
Thân thể nàng căng cứng, vũng vẫy vài cái nhưng vẫn không thoát được.
"Đừng nhúc nhích."
Lục Dương nói ra.
Từ Thi không dám động nữa, chỉ có thể ủy khất bị Lục Dương ôm như gấu bông, nàng lặng lẽ nhìn thoáng qua cánh cửa đã bị khóa lại, mới yên lòng được một ít.
Cửa đã đóng hoàn toàn, không có người nào có thể tiến vào.
Hai người thì yên lặng xem phim, đại khái đến sáu giờ chiều, Lữ Tiểu Vũ mới đi tới gõ cửa, Lục Dương mới đem Từ Thi thả ra, bảo nàng đi tới mở cửa.
Từ Thi giống như đang chạy trốn vậy, nàng vội vàng thoát xống, chạy tới mở cửa.
Nhìn Từ Thi như vậy, ánh mắt Lữ Tiểu Vũ hiện lên vài nét cổ quái.
Nàng nói ra: "Ta tam làm rồi, ngươi có đi cùng không."
"Chờ ta một lát."
Phim cũng chỉ còn một đoạn nữa, Lục Dương quyết định xem hết rồi đi.
Lữ Tiểu Vũ nói tiếp: "Ngày mai ta phải dẫn Lư Tiểu Bạch đi chơi, nên khả năng cao không tới phỏng vấn được, ngươi nhớ thứ hai phải đi phỏng vấn đấy."
"Biết rồi."
Lục Dương gật đầu.
Hắn cũng không cần phải nhờ Lữ Tiểu Vũ nhắc nhở, đối với công tác nhân sự, làm lão bản vẫn phải cần quan tâm đến.
"Vậy thì tốt."
Trước khi đi, Lữ Tiểu Vũ lại nói một câu: "Cảm ơn mấy món cá khi trưa."
"Không cần khách sáo.,"
Lữ Tiểu Vũ cũng không đợi Lục Dương, nàng rời đi trước, Từ Thi cũng không đi theo, mà ở lại với Lục Dương xem hết bộ phim này.
Xem xong, hắn đưa Từ Thi về ký túc xá của nàng.
Buổi tuối.
Quan Nguyệt gọi tới
Nói Lục Dương đừng có quên chuyện ngày mai, Lục Dương mới nhớ lại, ngày mai là chủ nhật rồi, họp lớp cấp ba ở Lục Thành cũng diễn ra rồi.
Nhìn tin nhắn ở trong nhóm chát.
Bạn học của hắn đều đang nói về chuyện này.
Sau cùng sôi nổi nhất vẫn là Trương Kỳ cùng Hầu Dũng, Ngô Bá cũng lâu lâu thảo luận vài câu, tất cả mọi người đều đang thương lượng mai ăn cái gì, đi chơi chỗ nào.
Ngươi một câu ta một câu, làm cho nhóm chát náo nhiệt không thôi.
Lục Dương cũng không mong chờ lắm, một đám sinh viên năm nhất mà thôi, còn có thể chơi đến nỗi nào được. Lục Dương đi theo, cũng chỉ để chăm sóc Quan Nguyệt.
Về phần những bạn học khác, ngoại trừ Ngô Bá ra, những người khác Lục Dương đã sớm quên mặt rồi.
"Bá tử, ngày mai bắt taxi đến trường ta, rồi ta chở ngươi đi."
Nhìn thấy Ngô Bá ở trong nhóm nói chuyện, Lục Dương cũng nhắn lên trong nhóm, Ngô Bá ở khu đại học phía Đông, khoảng cách đến trường của La Phương có chút hơi xa, từ đó đi tới cũng phải đi qua trường Lục Dương, nên nếu tới trường hắn trước, có thể tiếp kiệm được chi phí đi lại.
"Được."
Ngô Bá trực tiếp đồng ý.
Hắn biết rõ ý tứ của Lục Dương, ngày mai chắc Lục Dương lái xe đi rồi.
Nhưng trong nhóm thì lại không biết chuyện này.
Trương Kỳ nói ra: "Lục Dương, ngày mai ngươi chở Ngô Bá đi sao, ngươi mua xe điện rồi à? Mà Ngô Bá nặng như vậy, ngươi chở theo hắn, cẩn thận trên đường lại hết điện."
Cho dù Trương Kỳ não có to thế nào, cũng không nghĩ tới Lục Dương mua xe. Ngữ khí nói chuyện của Trường Kỳ, làm Lục Dương cảm thấy không thoải mái lắm, hắn biết tên kia đang cà khịa mình.
Lục Dương trực tiếp trả lời.
"Không cần ngươi quan tâm."
Một đám nhóc mới nhú mà thôi, Lục Dương cũng không rảnh so đo với bọn hắn làm gì.
Bị Lục Dương nói lại một câu, Trương Kỳ cũng không biết nói gì nữa, hắn lại nhắn cho chó săn Hầu Dũng đi ra khịa cài câu, nhưng thấy Lục Dương cùng Ngô Bá cũng không thèm trả lời nữa, có lẽ bọn họ lặn xuống nước lại rồi.
"Siêu ca, bật nhỏ lại một chút."
Lục Dương hướng về Đinh Siêu nhắc nhở một tiếng.
Bây giờ cũng không sớm rồi.
"Được."
Đinh Siêu chỉnh âm lượng loa nhỏ xuống, lại mang lên tai nghe, cái loa này hắn cắm vào là do hôm qua để xem phỏng vấn đấy.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm sau.
Lục Dương từ trong tủ đồ lấy ra một bộ quần áo đẹp nhất.
Một chiếc áo khoác đen, do Trần Thu Nguyệt ở Thưởng Hải mua cho, hết một ngàn ba trăm tệ, một chiếc quần Semir, hết 98 tệ, một đôi giày Adidas hết 380 tệ.
Một sét đồ toàn thân Lục Dương hết gần hai nghìn tệ, ở trong giới sinh viên thời đại này, đã hết sức xa xỉ rồi. Đương nhiên, so với thu nhập của Lục Dương hiện tại, thì đây cũng chỉ là mấy món đồ bình thường thôi.
Đi tới chiếc gương nhìn nhìn, Lục Dương hài lòng nhẹ gật đầu, chỉnh chỉnh mái tóc lại một chút, trong gương liền xuất hiện một soái cá a.
Đinh Siêu thì vẫn nằm ngủ bên cạnh, hắn ngáy o o không thôi, có quỷ mới biết hôm qua mấy giờ hắn ngủ.
Lưu Lỗi đi vào phòng vệ sinh đánh răng, hắn vừa đánh vừa nói.
"Lục ca, đi đâu mà đẹp trai như vậy, xem mắt à."
Lục Dương bình tĩnh nói: "Lỗi ca, ngươi xem thường ta quá, ta còn cần phải đi xem mắt à."
"Cũng đúng."
Lưu Lỗi gật đầu, trong phòng ký túc xá có bốn người, thì ba người bọn hắn cộng lại cũng không đào hoa bằng một nửa Lục Dương.
Lục Dương mà còn cần đi xem mắt, thế thì bọn họ đi đâu, xem quỷ à.
"Vậy ngươi đi đâu mà mặc đẹp vậy." Lưu Lỗi rửa mặt, từ phòng vệ sinh đi ra.
Lục Dương cầm lấy khăn mặt đi vào, nói ra: "Họp lớp cấp ba."
"Quả nhiên là vậy."
Lưu Lỗi ừ một tiếng.
Họp lớp cấp ba, mặc đẹp tham gia cũng là chuyện bình thường, Lưu Lỗi cùng từng mặc vét tham gia một lần rồi a.
Rửa mặt xong, Lục Dương đi ăn sáng, sau đó hắn liền nhận được cuộc gọi của Ngô Bá, nói là mình đã đến Tây Môn rồi.
Mười phút sau.
Lục Dương đi vào Tây Môn, ném một túi banh bao cho Ngô Bá, cười nói: "Tới sớm như vậy sao?"
"Đây không phải sợ làm ngươi chậm trễ sao? Ta còn tương ngươi gấp gáp muốn gặp Quan Nguyệt sớm nữa chứ." Ngô Bá cười hắc hắc, lại nhìn bánh bao trên tay, hắn nói: "Ta ăn rồi."
"Ăn rồi thì ăn thêm chút đi, lấy thân hình của ngươi, mấy cái bánh bao này cũng không đủ để nhét kẻ răng."
Lục Dương cười nói.
"Đậu phộng, trưa nay ăn nhà hàng, ngươi muốn đoạt thức ăn với ta phải không?" Ngô Bá mắng một câu, bất quá vẫn thành thật cầm lấy cái bánh bao ăn một miếng.
Đồ ăn mà, mua cũng mua rồi, không thể lãng phí được.
Lục Dương gọi điện cho Quan Nguyệt xác nhận một cái, sau đó mới tới chung cư lấy xe ra, chở theo Ngô Bá đi tới trường học Quan Nguyệt.
Địa điểm gặp gỡ là ở trường học La Phương, cũng là Đại học Kinh Tế Tài Chính Hà Đông, khoảng cách từ trường Quan Nguyệt tới đó cũng rất gần, qua cái ngã tư liền tới à.
Lục Dương đầu tiên là đi đón Quan Nguyệt rồi
Buổi sáng chủ nhật cũng không nhiều xe cộ lắm, Lục Dương đi trên đường thông suốt không thôi, đại khái khoản hai mươi phút, Lục Dương đã đến nơi, nếu đổi lại là ngày khác, Lục Dương phải mất nhiều thời gian hơn mới tới.
Đem xe dừng ở trước trường học Quan Nguyệt, Lục Dương cùng Ngô Bá đi vào trong.
"WOW, đúng là đại học số một của tỉnh, lần trước đi đại học của ngươi, ta đã cảm giác nó rất hoành tráng rồi, bây giờ đến trường học Quan Nguyệt, ta mới biết thế nào là chênh lệch."
Vừa bước vào, Ngô Bá đã cảm thán không thôi.
Ngô Bá cảm giác, trường cao đẳng mình đăng học, so với Đại học Hà Đông trước mắt, quả thực là một trời một vực, cùng hai chữ Hà Đông, mà trường hắn ngay cả một sân bóng rổ cũng không có.
"Ai bảo ngươi không học cho tốt, nếu ngươi học giỏi, cũng có thể thi đậu vào đây." Lục Dương chế giễu nói.
Ngô Bá cười hắc hắc: "Nhảm nhí, ta từ nhỏ đã không học giỏi rồi, bất quá, về sau bắt con ta học tập cho giỏi, không đậu Đài Bắc-Thanh Hoa, cũng phải đậu vào đại học như thế này.
"Bản thân không được, bây giờ lại trông chờ con mình giúp đỡ."
Lục Dương khỉnh bỉ nhìn Ngô Bá.
Ngô Bá hừ một cái, nói ra: "Ngươi đừng mà có coi thường ta, dù sao mã gen của ta rất tốt."
Lục Dương đánh giá Ngô Bá một phen, rồi nói: "Thế sao, ta hy vọng mã gen của Diệu Hồng trội hơn ngươi, nếu không sau này..chậc chậc."
Ngô Bá câm lặng.
Hắn có chút bất lực.
Luận mồn mép, hắn chơi không lại Lục Dương...Còn nếu đánh nhau, cũng chưa chắc mình đã có thể đánh thắng Lục Dương, dù sao Lục Dương cũng là một dân chơi liều, lúc trước thời điểm trốn học đi nét, vì giành máy tính với nhau, Lục Dương còn cho đối phương một cái ghế vào đầu, may tên kia lúc đấy đỡ kịp, không thôi cũng nằm một chỗ rồi.
Sau việc ấy, lần sau hắn và Lục Dương tới tiệm nét, đã không còn ái dám giành máy bọn hắn nữa rồi.
---
Đại học Hà Đông rất rộng.
Đi cả buổi, mới tới được ký túc xá của Quan Nguyệt, tới nơi, Lục Dương gọi cho Quan Nguyệt một cuộc, lát sau, một thiếu nữ xinh đẹp trẻ trung từ trên đi xuống.
Nhìn thấy Lục Dương, Quan Nguyệt chạy tới, ôm hắn một cái, điều này làm Ngô Bá ở bên cạnh bị nhét đầy cẩu lương không thôi, may mắn lúc này hắn nghĩ tới Diệu Hồng, mới bình ổn lại một chút.
Đám nam sinh xung quanh nhìn thấy cảnh này, hâm mộ không thôi, Quan Nguyệt dù sao cũng là thiếu nữ ngọt ngào, dễ thương không thôi, ai lại không muốn mình có một người bạn gái như vậy.
"Ta nói nè, bây giờ vẫn còn là ban ngày đấy, các ngươi làm vậy không tốt lắm đâu."
Ngô Bá ho khan vài tiếng, tỏ vẻ bản thân vẫn ở bên cạnh, không phải không khí.
Quan Nguyệt xấu hổ, mới tách ra, nàng nói: "Ngô Bá, ngươi cũng ở đây sao?"
"Vừa rồi ngươi không nhìn thấy ta à?"
Ngô Bá có cảm giác muốn thổ huyết.
Lục Dương mỉm cười, nắm tay Quan Nguyệt, nói: " Ngươi đen như vậy, còn ở ban ngày, Quan Nguyệt không nhìn thấy cũng là điều bình thường mà thôi."
Ngô Bá...
Quan Nguyệt vừa cười, vừa nghiêm túc đánh giá Lục Dương, nói.
"Hôm nay nhìn anh quá soái đấy."
"Anh vẫn luôn rất đẹp trai mà."
Lục Dương bình tĩnh trả lời.
Quan Nguyệt cười tươi, mặt trai xoan của nàng lộ ra một lúm đồng tiền nho nhỏ: "Em nói trang phục của anh mà."
Sau đó nàng lại giật giật áo khoác của Lục Dương, hỏi: "Mua lúc nào đây?"