Tục ngữ có câu, không có ruộng cày hỏng, chỉ sợ trâu không có sức.
Sáng sớm, Lục Dương thức dậy với sống lưng đau nhức, dường như hôm qua hắn đã bị lao động qua độ vậy, ra tủ lạnh, ăn mấy miếng rau hẹ, Lục Dương mới khôi phục lại một chút.
Đi tới công ty, vào văn phòng, phát hiện Từ Thi đã đến trước, cầm lấy chiến khăn chùi mấy cái ghế.
"Ăn sáng chưa."
Lục Dương cởi ra áo khoác, đặt ở trên ghế sa lon.
Từ Thi cầm lấy khăn lau, cười cười, nói ra: "Ăn rồi."
"Ăn gì?"
Lục Dương đi qua, cầm lấy chiếc khăn của nàng.
"Ăn hai quả trứng cộng với một ly sữa đậu nành."
Từ Thi nhỏ giọng nói, sau đó lại nhìn cái khăn bị cướp của mình.
"Về sau không được làm chuyện này nữa, công việc của ngươi là vẽ manga, những chuyện khác không cần phải làm, văn phòng để ta quét dọn là được rồi."
Cầm lấy khăn lâu, Lục Dương tiếp tục đi lau cửa sổ.
Hôm nay là thứ bảy, nên đám người Hà Nghệ không đi làm, Lữ Tiểu Vũ hình như tới rồi, đang ở bên phòng làm việc của mình thì phải, nói cách khác, trong phòng này chỉ có hắn và Từ Thi mà thôi.
Lục Dương đưa tay ra xoa xoa cái lưng mệt mỏi của mình.
Thời điểm đưa tay ra sau lưng, Lục Dương không cận thẩn làm cái cổ của mình bị nhéo một cái, làm hắn đau đớn không thôi, Từ Thi thấy vậy, vội vàng chạy tới, ân cần hỏi thăm: "Ngươi không sao chứ."
"Không có chuyện gì, đợi ta xoay cổ đã."
Lục Dương thò tay lên cổ rắc rắc vài cái.
"Ngươi ngồi xuống đi, để ta giúp ngươi."
Lục Dương ngồi xuống ghế, Từ Thi đi tới đằng sau, duỗi bàn tay mền mại nhỏ bé của mình ra, đặt ở trên cổ Lục Dương xoa xoa, cảm giác bàn tay hơi lạnh lạnh.
Có thể do tối qua hoạt động quá mạnh, nên Lục Dương bây giờ cảm thấy rất thoải mái.
Giống như mấy lão gia thời phong kiến cổ đại rồi.
Lục Dương nghĩ đến nột dung cốt truyện của phim truyền hình, mình là một gia chủ của một gia tộc giàu có, còn Tư Thi như một nha đầu nhẫn nhục chịu đựng vậy.
Thời điểm hắn đang tận hưởng Từ Thi mát xa.
Thì cửa phòng đột nhiên mở ra, Lữ Tiểu Vũ nhìn thấy một cảnh như này, nàng vội vàng lui vào phòng, nói ra: "Ta chưa thấy gì hết a."
Từ Thi thì càng bị hoảng sợ, nàng vội vàng thu tay lại, sau đó đứng qua một bên, có chút không biết làm thế nào.
"Vào đi."
Lục Dương hướng về phía ngoài hô một tiếng.
Lữ Tiểu Vũ lúc này mới đi vào.
Trên tay nàng còn đang cầm một cái ly, nói ra: "Máy đun nước bên ngoài hỏng rồi, ta vào đây mượn dùng một lát, không nghĩ tới hôm nay ngươi lại đi làm."
Lữ Tiểu Vũ vừa đổ nước vào ly, ánh mắt của nàng cũng không tự chủ nổi, liếc qua hai người Lục Dương cùng Từ Thi đánh gia, không biết trong đầu nàng lúc này đang suy nghĩ gì.
"Đồng chí Tiểu Vũ, tôi phải phê bình đồng chí một cái, đi vào phòng người ta sao lại không gõ cửa?"
Lục Dương nghiêm mặt nói.
"Được rồi, được rồi, về sau ta sẽ chú ý hơn, không quấy rầy hai người nữa."
Lữ Tiểu Vũ thè lưỡi, vội vàng cầm theo ly nước chạy ra ngoài, còn cận thận đóng cửa lại dùm.
Bị Lữ Tiểu Vũ phá đám, Lục Dương không còn cách nào để hưởng thụ Từ Thi xoa bóp nữa, hắn nói ra: "Chúng ta làm việc đi."
"Ừ."
Từ Thi trở về chỗ ngồi của mình, chỗ nàng làm việc đối diện ngay trước mặt Lục Dương, nàng lấy ra bút vẽ cùng giấy, sau đó bắt đầu nghiêm túc làm việc.
Lục Dương cũng bật máy tính lên.
Hiện tại đang là lúc thời gian thích hợp làm việc, đầu không tạp niệm, loại trạng thái này vô cùng thích hợp để viết kịch bản, Lục Dương mở ra file word, tiếp túc quá trình viết kịch bản của mình.
Không bao lâu sau, kịch bản Hoàng Kim Đại Kiếp của hắn đã hoàn thành.
Phụ đề: Đại kết thúc.
Gõ xong mấy chữ này, Lục Dương thở ra một hơi, kịch bản ba vạn hai ngàn chữ, hắn dùng gần một tuần lễ mới hoàn thành xong.
Lục Dương cũng không vội vàng gửi đi, hắn lại đọc từ đâu đến cuối một lần, thấy chỗ nào không hợp lý lắm, hắn sẽ sửa lại, xong xuôi, hắn mới hài lòng, nhẹ gật đầu một cái.
Tìm email đạo diễn, Lục Dương trực tiếp gửi qua.
Sau đó vào trong nhóm chát nói ra.
'Kịch bản đã viết xong, mời mọi người dành chút thời gian xem xét.'
Gửi xong.
Lục Dương lại tiếp tục viết kịch bản của Cực Phẩm Gia Đinh, về phần Ma Vương, bởi vì không có thời gian, nên hắn đành đưa cho Trần Dư đi làm, bất quá Trần Dư sau khi viết xong, vẫn phải đưa cho hắn xét duyệt, sau khi được thông qua, mới giao cho đám người Hà Nghệ bắt đầu vẽ.
Giữa trưa, mười một giờ.
Lục Dương mới hoàn thành công việc của mình, Cực Phẩm Gia Đinh đã bị hắn viết tới bảy tám chương rồi, những thứ này đủ để Từ Thi vẽ trong một đoạn thời gian dài, hắn lại nhìn vào nhóm chát điện ảnh, bên trong đã có mấy tin nhắn gửi tới.
Đinh Đạo: Kịch bản nhìn được lắm.
Bác sĩ biên kịch: Ta đã đọc qua, không có vần đề gì, xử lý tình huống rất xảo diệu.
Nhà sản xuất: Lời thoại rất tốt, ta rất thích, ta đã chuyển qua công ty của cậu tám mươi vạn, có thể nhìn một chút đi.
Nhìn Từ Thi vẫn còn nghiêm túc vẽ tranh.
Lục Dương lặng lẽ đứng dậy, đi tới văn phòng Lữ Tiểu Vũ.
Đẩy cửa vào.
Lữ Tiểu Vũ đang nhìn máy tính, ngẩng đầu lên, mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Lục Dương, nàng không nghĩ tới, một kẻ vừa dạy đời mình bây giờ lại không ngõ cửa, máy mắn bản thân cũng không coi loại video nào hết.
"Vừa rồi ngươi không gõ cửa, bây giờ chúng ta huề nhau."
Lữ Tiểu Vũ giả vờ ói, nói: "Bụng dạ hẹp hòi."
"Đúng, ta chính là bụng dạ hẹp hòi đấy, ngươi không nên trêu chọc vào ta, nếu không, hắc hắc..."|
Lục Dương đi đến bên cạnh Lữ Tiểu Vũ.
"Ngươi muốn làm gì?"
Lữ Tiểu Vũ trượt ghế của mình về sau.
"Kích động cái gì, nhìn cái TV phẳng như vậy, ta một chút cũng không có hứng thú, nhanh check xem, phí kịch bản đã tới chưa."
Lục Dương khinh bỉ nhìn nàng một cái.
Ngươi lấy đâu ra sự tự tin này vậy?
Lữ Tiểu Vũ lúc này mới bình tĩnh lại, đẩy ghế tới, bật máy tính lên nhìn, nói ra: "Mười phút trước đã nhận được tám mươi vạn."
"Vậy thì tốt rồi, hiện tại đừng nói ta lừa người nữa chứ, còn hai mươi vạn, phải đợi đến lúc đóng máy mới nhận được."
Lục Dương cười nói.
"Viết kịch bản kiếm được nhiều tiền vậy sao?"
Lữ Tiểu Vũ nhìn con số trên máy tính, nàng hết sức kinh ngạc, công ty vất vả kinh doanh lâu như vậy, chỉ có thể miên cưỡng bảo trì hòa vốn, không lỗ, còn Lục Dương thì mới được bao lâu, đã kiếm được nhiều tiền như vậy rồi.
Lục Dương cười nói: "Cái này ngươi cứ hỏi Trần Dư là biết, hắn cũng làm biên kịch lâu năm rồi."
Lữ Tiểu Vũ trợn mắt, nói ra: "Được rồi, ta biết ý đồ của ngươi rồi, ý ngươi là thiên tài, những người khác không có đãi ngộ như vậy, đúng chưa."
"Biết được thì tốt rồi, về sau nên tôn trọng ta một chút."
Biết tiền đã đến tài khoản, Lục Dương cũng không tán nhảm với Lữ Tiểu Vũ nữa, hắn trở lại phòng làm việc của mình.
Nghe được tiếng mở cửa, Từ Thi quay đầu lại nhìn.
Lục Dương đi đến bên cạnh nàng.
Phát hiện trên mặt bàn của nàng đã có đống bản thảo, từ sáng đến giờ mà vẽ được nhiều như vậy, hiệu suất của Từ Thi gần bằng tốc độ gõ chữ của Lục Dương rồi.
Quả nhiên.
Khi Thượng Đế đóng lại một cánh cửa, sẽ mở cho ngươi một cánh cửa khác, về phương diện vẽ tranh, Từ Thi tỏ ra rất có thiên phú, khẳng định tương lai nàng sẽ là một tác giả manga đại tài.
"Cũng không còn sớm nữa, dừng vẽ đi, chúng ta ra ngoài ăn một chút."
Lục Dương gọi điện cho nhà hàng Tây một cuộc, đặt vài món ăn, lại đặt cho Lữ Tiểu Vũ mấy món cá.
Nói xong, Lục Dương lại nghĩ tới Tống Giai, theo đạo lý mà nói, ngày hôm qua nàng đã kiểm tra thân thể rồi, nhưng mà sao đến tận bây giờ vẫn chưa có tin tức gì, hay là nghiệm trong quá sao?
Lục Dương lại gọi cho Tống Giai một cuộc, muốn hỏi tình hình của nàng bây giờ thế nào.
Điện thoại được bắt máy, bên trong truyền đến giọng nói không phải của Tống Giai.
"Ngươi gọi tới đây làm gì?"
Mới mở miệng, Lục Dương đã biết được đối phương là Lâm Viện Viện.
Giọng nói giống như chưa dứt sữa vậy, Lục Dương nghe một lần liền nhận ra.
"Điện thoại Tống Giai sao lại ở trên tay ngươi, nàng đâu rồi?"
"Nàng đi kiểm tra rồi, điện thoại nhờ ta giữ dùm, ngươi có chuyện gì không, có thì nói cho ta biết là được rồi." Lâm Viện Viện cảnh giác nói.
Hôm nay mới kiểm tra sao?
Khó trách một mực không có tin tức gì, Lục Dương ừ một tiếng, sau đó liền cúp điện thoại.
"Đồ cặn bã nam!!!"
Lâm Viện Viện nhìn điện thoại cúp máy, nàng nhịn không được mắng một câu, sau đó ngẩng đầu, phát hiện Bạch Thịnh đang vội vàng đi tới, bên cạnh nàng còn có một thiếu niên nhìn qua cảm thấy lưu manh không thôi, Lâm Viện Viện mở to hai mắt mà nhìn, hắn là ai vậy, hay là Bạch Thịnh cũng gặp phải cặn bã rồi.
Gia hỏa này nhìn qua giống như Lục Dương vậy, đều là loại không tốt lành gì cả.
Bạch Thịnh đi tới, nói ra: "Viện Viện, Giai Giai kiểm tra vẫn chưa xong sao?"
"Vân chưa, mà hắn ta là ai?"
Lâm Viện Viện nhìn nam sinh rồi hỏi.
Bạch Thịnh giải thích, nói: "Hắn là em họ của Giai Giai, qua đây xem tình hình Giai Giai thế nào."
"Xin chào, tiểu muội muội, ta là Tống Ngôn."
Nam sinh tươi cười, vươn tay ra chào hỏi, biểu hiện tao nhã.
Lâm Viện Viện mặc kệ vẻ tao nhã của hắn, hung dữ nói ra: "Gọi là tỷ tỷ!"