Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 240: Lên Hình




Kênh đô thị đài truyền hình Hà Đông, mỗi lúc trước bảy giời tối, đài truyền hình liền phát một số vụ án xảy ra trong tuần. Hôm nay cũng vậy, bất quá hôm nay không có vụ án nào, mà truyền bá hành động nghĩa hiệp của Lục Dương lúc trước.

Còn mấy phút nữa là đến thời gian, cả phòng 504 xách ghế lên ngồi trước máy tính của Đinh Siêu, cùng đợi tiết mục bắt đầu.

Nhìn quảng cáo xong, tiết mục đã bắt đầu.

Giống như Lục Dương đã đoán từ trước.

Bản thân Lục Dương lên hình không được nhiều, tiết mục tập trung chủ yếu vào tổ chức buôn lậu thế nào, cách mà cảnh sát một mẻ hốt gọn cả ổ, hơn nữa còn tập trung phỏng vấn vào mấy viên cảnh sát tham gia hành động, người phụ trách, còn có một số cha mẹ nạn nhân lên hình, riêng phần Lục Dương thì ở cuối cùng, mặt hắn còn bị một chậu hoa che lấy.

Nhưng nhìn vào bối cảnh xung quanh, có thể đoán được là ký túc xá.

Đinh Siêu nhìn nhìn, hắn có chút kích động nói ra :"Đó là cái gối của ta."

Lý Minh Bác cùng Lưu Lỗi cũng rất hưng phấn, tuy rằng bọn hắn cũng không được lên TV, nhưng dù sao cũng ở gần chỗ lên hình rồi một lần rồi.

---

Huyện Thanh Sơn.

Hôm nay là thứ sáu, nên học sinh tiểu học được ra về sớm, vì vậy Lục Vĩ cũng được sớm tan làm.

Tiền Vân đã làm xong bữa tối, bà đang cùng Lục Vĩ ăn cơm, trên TV thì đang mở tiết mục của kênh đô thị, cái này là tiết mục mà Lục Vĩ thích xem nhất.

"Lão Lục, đổi kênh đi, sắp có Tây Du Kí rồi."

Tiền Vân dọn chén đũa xuống, đối với tiết mục phát luật bà chẳng có hứng thú gì.

Lục Vĩ cười cười nói: "Vợ à, Tây Du Kí đã xem không biết bao nhiêu lần rồi, còn chưa xem đủ sao, chúng ta mặc dù là dân thường, nhưng hiểu rõ thêm một chút pháp luật cũng tốt."

"Đúng là tôi xem nhiều rồi, nhưng có mấy tập chưa xem hết, hôm nay vừa đúng lúc chiếu tập phim mà tôi chưa xem." Tiền Vân ngẩng đầu nhìn thoáng qua TV.

TV không thể so sánh với máy tính, có thể coi liên tiếp được, Tây Du Kí mặc dù thương xuyên được trình chiếu, nhưng lại có nhiều đài trình chiếu, nên có lúc ở đài này coi tập này, ở đài kia coi tập khác, dẫn đến nội dung xem có chút lộn xộn, với lại, nội dung kịch bản Tây Du Kí cũng rất hay, cho dù xem hai ba lần cũng không thấy chán.

"Được, để tôi đổi, đài 12 phải không?"

Lục Vĩ cầm lấy điều khiển TV.

Dù sao Tiền Vân cũng là nóc nhà, nóc nhà đã muốn xem Tây Du Kí thì còn biện pháp gì nữa.

Thời điểm Lục Vĩ chuẩn bị chuyển kênh, Tiền Vân đột nhiên nói ra: "Chờ đã."

"Sao vậy?"

Lục Vĩ tỏ ra khó hiểu, mới vừa rồi còn đòi chuyển kênh coi Tây Du Kí, bây giờ thì lại nói chờ một chút, đúng là nữ nhân, thiên biến vạn hóa không sao hiểu được.

Tiền Vân chỉ vào TV, có chút khó tin nói ra: "Lão Lục, ông nhìn đi, người đang phỏng vấn ở trên TV có phải là con trai chúng ta không?"

"Vợ à, bà làm việc quá mệt mỏi rồi, đi nghỉ đi, con trai chúng ta sao lại lên TV được."

Lục Vĩ tỏ ra không tin, ngẩng đầu nhìn lên TV.

Sau đó ông cũng choáng váng, tay cầm TV đang định giơ lên cũng dừng lại giữa chừng.

Người ở trong TV tuy đã bị chậu cây che mặt, nhưng với tư cách làm cha mẹ, cũng không ngăn được bọn họ nhận ra con mình, người trẻ tuổi này, vô luận là hình dáng hay giọng nói đều giống Lục Dương như đúc.

"Nhất định là Tiểu Dương, ông nhìn chiếc áo lông kia đi, không phải là chiếc áo tôi đi Hoa Liên mua sao."

Tiền Vân vô cùng tự tin nói.

Lục Vĩ cũng không cách nào giải thích, vì nhìn đi nhìn lại, người trong TV giống như đúc con mình.

"Lão Lục, vừa rồi ở trong TV nói gì? vì sao Tiểu Dương lại lên hình?" Tiền Vân có chút hối hận lúc trước mình lại không tập trung xem, nếu biết rõ con mình lên TV, nàng nhất định sẽ dán mắt vào TV không thôi.

Lục Vĩ suy nghĩ một chút, nói ra: "Hình như là cảnh sát bắt được một ổ tội phạm buôn bán trẻ em, người vừa được phỏng vấn là thanh niên giúp đỡ, báo án, bất quá, tôi cũng không biết đây là còn minh hay không, hay là trùng hợp nữa."

Ông vẫn chưa xác định đây có phải là Lục Dương hay không.

"Sao lại có nhiều điểm trùng hợp như vậy, nhất định là Tiểu Dương rồi, để tôi gọi hỏi nó là biết."

Tiền Vân lấy ra điện thoại, vội vàng gọi cho Lục Dương.

---

Phòng 504.

Điện thoại Lục Dương vang lên.

Nhìn nhìn, là mẹ mình gọi tới.

Lục Dương rất nhanh liền đoán được nguyên nhân, chỉ sợ bọn họ lúc này cũng đang xem TV, nên mới gọi tới đây để xác nhận, bằng không làm sao trùng hợp như vậy được.

Cầm lấy điện thoại, Lục Dương đi ra ngoài ban công.

"Lục ca, không xem tiếp à." Đinh Siêu quay đầu lại hỏi.

"Ta đi nghe điện thoại đã, các ngươi tiếp tục xem đi."

Lục Dương trả lời Đinh Siêu một câu, rồi hắn tiếp tục mở cửa ban công, đi ra ngoài nhận lấy điện thoại.

"Mẹ, gọi điện cho con làm gì?"

"Tiểu Dương, mẹ và cha con xem TV, ở trên kênh đô thị, nhìn thấy một người rất giống con, là con phải không." Giọng nói Tiền Vân mang theo vài phân mong chờ.

"Được rồi, là con."

Lục Dương thành thật thừa nhận.

"Thật sao, nhưng mà tại sao lại che mặt vậy."

Giọng nói Tiền Vân có chút tiếc hận.

Con mình lên TV, đây là một sự tình đáng kiêu ngạo thế nào, nếu không phải bị che mặt, ngày mai đi làm nàng nhất định sẽ kể cho đồng nghiệp mình biết.

"Mẹ, mẹ không xem tiết mục sao, con hỗ trợ người ta phá án đó, nếu không che mặt, vạn nhất người ta trả thù thì sao?"

Lục Dương cười cười.

"Vậy sao."

Tiền Vân nghe xong, có chút luống cuống, nói ra: "Che mặt là tốt, gần đây còn đừng có rời khỏi trường học của mình a, bằng không, để mẹ nói cha con qua bảo vệ cho."

"Không cần đâu mẹ, làm gì mà khoa trương đến thế, chỉ cần cận thẩn một chút là được, hơn nữa, khả năng bọn họ tìm được con khó lắm."

"Vậy thì con phải cẩn thận, không có việc gì thì đừng có mà đi ra khỏi trường, chờ việc này trôi qua hãy nói."

"Được rồi, con biết rồi."

Vì để cho mẹ mình yên tâm, Lục Dương chỉ có cách thuận theo lời nói của mẹ mình.

Lại nói chuyện một hồi.

Lục Dương mới cúp điện thoại.

Trở về chỗ ngồi, phát hiện đoạn phỏng vấn mình đã qua, Lý Minh Bác đứng dậy, nói ra: "Ta đi ra quán đây."

Hôm này vì để xem phỏng vấn của Lục Dương, nên hắn mở quán so với thường ngày còn muộn hơn một chút.

"Đợi ta đi với."

Lục Dương cùng Lý Minh Bác đi ra ngoài.

Ý định của hắn đi tới chung cư Hoa Đình, bởi vì buổi chiều Trần Thu Nguyệt đã gửi tới vài tin nhắn, nói tối sẽ đợi hắn ở đó.

Đến Tây Môn, Lục Dương đi vào nhà kho thuê lúc trước, giúp Lý Minh Bác dọn hàng ra quầy, sau đó lại tới siêu thị mua vài hộp áo mưa, rồi mới trở lại chung cư.

Vào phòng.

Lục Dương ném mấy hộp áo mưa lên ghế salon, Trần Thu Nguyệt liếc qua, thấy vậy, trong mắt nàng mang theo vài phần vui vẻ.

Nàng đi tới, ngồi ở bên cạnh Lục Dương, nói ra: "Anh nhận Từ Thi vào công ty làm việc rồi sao?"

"Đúng vậy." Lục Dương thoải mái thừa nhận: "Từ Thi giúp anh vẽ manga, anh phải tìm một nơi yên tĩnh cho cô ấy làm việc."

Lục Dương cũng chẳng giấu làm gì, dù sao Từ Thi quay về phòng mình ở ký túc xá, bị Trần Thu Nguyệt hỏi sẽ nói, dù sao nha đầu ngốc kia cũng chẳng biết nói dối là gì.

Trần Thu Nguyệt lại mở bình dấm chua, nói: "Em còn chưa đi đến công ty của anh đấy."

Lục Dương nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nói ra: "Cái này có gì đâu, nếu em thích đến lúc nào cũng được, vườn Khởi Nghiệp, tòa nhà A, phòng 701.

"Thôi, em cũng không dám đâu, vạn nhất người ta lại ngăn không cho em vào thì sao?"

Trần Thu Nguyệt nhìn chằm chằm vào Lục Dương bằng đôi mắt hoa đào.

Lục Dương bình tĩnh nói: "Sợ gì, ai dám ngăn em lại, em cứ nói mình là nóc nhà của chủ tịch, ai dám ngăn lại em cứ nói chủ tịch đuổi việc."

Nghe Lục Dương nói vậy, Trần Thu Nguyệt cảm giác như đang ăn mật, hai tay ôm lấy cổ Lục Dương, liếc mắt mấy hộp mưa ở trên bàn, ôn nhu nói: "Hôm nay chúng ta dùng mấy cái đây."