Lục Dương mới chạy đến ngồi bên cạnh Từ Thi, hỏi: "Tốt rồi, hiện tại ngươi chính thức làm nhân viên ở đây, có muốn ta làm cho ngươi một cái hợp đồng không?"
"Không cần."
Từ Thi lắc đầu.
"Được, hợp đồng có thể không có, nhưng bảo hiểm nhất định phải có, tuy rằng ngươi với ta là người một nhà, nhưng ta cũng không thể bạc đãi ngươi được, lương cùng phần trăm hoa hồng giống với người khác, vì bộ tiểu thuyết này do mình ngươi làm, nên toàn bộ thưởng doanh thu đều thuộc về ngươi.
Lục Dương cười cười.
Hắn có một loại dự cảm, Từ Thi sắp biến thành một tiểu phú bà rồi.
Trước kia là mẹ nàng có tiền, khả năng sắp tới nàng cũng sắp trở thành kẻ có tiền rồi.
Ánh mắt Từ Thi sáng long lanh nhìn Lục Dương, nàng nhẹ nhàng hé miệng, nói thật, nàng chưa bao giờ nghĩ qua những thứ này, chỉ cần mình có thể giúp Lục Dương là được rồi, huống hồ nàng còn ưa thích vẽ tranh.
"Đừng có mà cự tuyệt, đây là thứ ngươi xứng đáng được nhận, nếu ngươi cảm thấy xấu hổ, chờ lúc nhận được tiền nhuận bút, ta sẽ giúp ngươi cất giùm."
Lời này nói ra có chút vô sỉ.
Từ Thi lại nghiêm túc gật đầu, nói ra: "Được."
Lục Dương thở dài, gõ nàng một cái:" Đúng là ngốc hết thuốc chữa mà, nếu đổi thành người khác, nhất định sẽ đem ngươi lừa đến cái quần cũng không còn, với lại ta nói giỡn đấy, ta muốn tiền của ngươi làm gì, ngươi cứ cất lại cho bản thân mình dùng đi."
"Còn nữa."
Lục Dương nói tiếp.
"Ta ở công ty sẽ để cho ngươi một chỗ làm việc, thời điểm không có lớp, ngươi có thể tới đây vẽ, dù sao ở phòng học với ký túc xá, nếu bị người khác bắt gặp thì cũng có chút bất tiện.
Lông mi Từ Thi có chút giật giật.
Trong lòng nàng có chút do dự không thôi.
Đúng là vẽ ở ký túc xá có chút bất tiện.
Lúc nàng vẽ xong, Hứa Dung Dung cùng Thẩm Yến toàn tới xem. điều này làm cho nàng có chút xấu hổ, đặc biệt là thời điểm vẽ mấy cảnh đùa giỡn thân mật, nàng toàn phải đợi cả đám rời đi mới dám vẽ.
Nhưng mà tới công ty, ở ngoài nhiều người lạ như vậy, Từ Thi có chút sợ hãi.
"Quyết định vậy đi, ngươi làm việc ở trong phòng của ta.
Lục Dương chỉ vào cái bàn làm việc của mình, nói ra: "Chúng ta mỗi người một nữa, ta ở bên kia, ngươi ở bên này, với lại bình thường ta rất ít khi đến, nên lúc đó chỗ này là của một mình ngươi rồi."
Từ Thi nhìn phương hướng bàn làm việc, nàng với Lục Dương sẽ làm việc với nhau sao?
Đem Từ Thi để ở trong phòng làm việc, Lục Dương cũng không có ý xấu gì, chủ yếu hắn nhận thấy, Từ Thi không muốn ở bên ngoài làm việc, Lục Dương tự nhiên cũng không miễn cưỡng.
Dù sao Từ Thi càng ngày càng tốt lên, Lục Dương cũng không muốn ép nàng làm gì, dù sao dục tốc cũng bất đạt. Văn phòng hắn cũng lớn như vậy, thêm Từ Thi cũng chẳng chật nổi.
Hai mươi phút sau, Trương Hoa đem manga tải lên máy tính, sau đó gửi hỉnh ảnh tới cho Lục Dương xem qua.
Lục Dương kiểm tra một chút, không có vấn đề gì cả.
Hắn hỏi: "Đồng học Từ Thi, ngươi muốn bút danh gì? Hay là dùng tên thiệt của mình."
"Ta không dùng tên thật."
Từ Thi vội vàng lắc đầu.
"Thế ngươi muốn dùng bút danh gì.?"
Lục Dương hỏi.
Từ Thi nghĩ ngợi nửa ngày, cũng không nghĩ ra được.
Lục Dương còn tính nói, bảo nàng trực tiếp dùng nickname trước kia của minh, nhưng nhớ lại, trước khi lên đại học, Từ Thi vẫn chưa dùng QQ a, làm sao mà có nickname được.
Hiện tại tài khoản QQ của nàng, cũng đặt tên là Từ Thi, bạn bè cũng chỉ có mấy người.
"Không vội, ngươi cứ nghĩ kỹ đi."
Từ Thi dùng ánh mắt khẩn cầu, nhìn Lục Dương, nói ra: "Lục Dương, ngươi giúp ta chọn một cái tên đi."
"Tên ta đặt ra kêu ngu lắm."
Lục Dương cũng rất xoắn quýt.
Bất chợt, hắn vỗ ót của mình, nói ra: "Gọi là Bạn Học Từ được không? Mà thôi, bỏ đi."
Không đợi Từ Thi trả lời, Lục Dương liền bác bỏ cái tên mình vừa nói ra.
"Tiểu Nhiên?"
"Đại Chùy Chùy?"
"Thôn Hoa?"
"Cửa Nhị?"
"Không được, không được, đều là mấy cái tên cùi bắp, để ta nghĩ đã."
Nghĩ nửa ngày, đột nhiên ánh mắt Lục Dương sáng lên, hắn nói ra.
"Rừng sâu gặp tuần lộc, biển xanh gặp cá voi, bút danh của ta tên là Viên Lộc, vậy thì bút danh của ngươi là cá voi xanh đi. Ngươi thấy thế nào?"
Lục Dương cảm thấy mình vừa nghĩ ra một cái tên rất hay.
Từ Thi nghe xong, nhẩm nhẩm lại vài câu, cũng nhẹ gật đầu.
"Vậy thì dùng bút danh này đi, nếu về sau cảm thấy hối hận, chúng ta có thể đổi lại, dù sao trang web cũng là cảu ta, muốn sửa thế nào cũng được cả."
Nói xong.
Lục Dương điều khiển chuột ấn vào phần thông tin tác giả.
Sau đó đổi tên tác giả thành cá voi xanh, đem hình ảnh manga mà Trương Hoa mới gửi tới đăng lên trên.
Đợi toàn bộ hình ảnh được gửi lên, Lục Dương gọi Từ Thi cùng một chỗ nhìn thử.
Nhìn thấy bộ manga mình vẽ xuất hiện trên mạng, Từ Thi liền lập tức sinh ra một cảm giác thành tựu, việc này giống như với việc viết tiểu thuyết vậy, được viết tên của mình , được đăng tải trên mạng, được độc giả đón nhận, quả là một cảm nhận khó nói thành lời.
Nền tảng CC trong khoản thời gian này tích lũy cũng không ít độc giả, nên bộ truyện vựa vặn đăng lên, đã có người phát hiện.
Lục Dương cùng Từ Thi vẫn chưa đọc xong thì phía dưới manga đã xuất hiện vài dòng bình luận rồi.
"Ta không phải đang nhìn lầm chứ, Cực Phẩm Gia Đinh đã có manga rồi, mà sao một chút tin túc cũng không có?"
"Ta vừa mới đọc xong, vẽ cũng đẹp, hình như tác giả là một người mới thì phải, cá vói xanh..."
"Không nghĩ tới quyển tiểu thuyết ta thích nhất đã có manga rồi, Theo dõi, Theo dõi..."
"Quá hay, cầu tác giả mau đổi mới a."
"Lâm Tam vẽ quá đẹp trai, rất phù hợp hình tượng Lâm Tam ở trong lòng tam, cố gắng lên tác ơi."
...
Từ Thi không nghĩ tới, nhanh như vậy đã có bình luận xuất hiện, đều là lời khen ngợi, điều này làm cho nàng hưng phấn không thôi, nếu không phải không có kịch bản phần sau, đoán chừng nàng đã cầm bút lao vào vẽ tiếp rồi.
"Có người đòi chương mới kìa."
Ánh mắt Từ Thi chớp chớp, chờ mong nhìn Lục Dương bên cạnh.
"Đúng vậy."
"Thế kịch bản đằng sau đâu?"
"Hôm nay không được, để ngày mai ta gửi cho."
Lục Dương cự tuyệt yêu cầu của nàng.
Lục Dương không đáp ứng, Từ Thi cũng không có cách nào, chỉ có thể bày ra bộ dạng ủy khuất, nói: "Vậy ngày mai ngươi phải đưa cho ta sớm sớm ."
"Được."
Lục Dương gật đầu, còn nói thêm: "Nếu ngươi không có chuyện gì, có thể dùng tài khoản của bản thân mình trò chuyện với độc giả, đương nhiên trên mạng cũng rất nhiều dân cô hồn, nếu gặp phải thì ngươi cứ xóa thẳng tay đi."
"Được."
Từ Thi đem lời này ghi nhớ trong lòng.
Lúc ra về, đám người Trần Dư đã tan tầm từ trước, Lục Dương liền kêu Lữ Tiểu Vũ, mang theo Từ Thi đi ăn một bữa, coi như giúp hai người nhận thức với nhau.
Từ Thi dù sao cũng không thể lập tức hòa hợp với những người khác ở trong công ty được, nhưng Lữ Tiểu Vũ thì khác, dù sao các nàng cũng biết nhau từ trước, hơn nữa, bác sĩ tâm lý chữa trị cho Từ Thi còn nhờ Lữ Tiểu Vũ mời đấy.
Lúc ăn cơm, Lữ Tiểu Vũ cùng Tư Thi thêm hảo hữu lẫn nhau, lại lưu số điện thoại, biết được Từ Thi về sau sẽ đến công ty làm, Lữ Tiểu Vũ rất khi phách nói sẽ bảo kê nàng ở công ty.
Lục Dương vừa ăn cơm vừa suy nghĩ.
Từ Thi quả thật là một tiểu phúc tinh.
Mặc dù nàng hơi mềm yếu, nhưng ở chỗ nào, cũng đều có người đứng ra giúp đỡ, ở ký túc xá thì là Trần Thu Nguyệt, có đại tỷ này bảo kê, không ai ở ký túc xá dám bắt nạt nàng, hơn nữa hiện tại Trần Thu Nguyệt cũng là cán bộ hội học sinh, quyền lực trên tay đã không nhỏ, nên những nữ sinh lớp của Lục Dương cũng bắt đầu sợ Từ Thi. Ở công ty thì không cần phải nói, ngoài trừ Lục Dương ra, Lữ Tiểu Vũ cũng là một nhân vật lớn, có Lữ Tiểu Vũ ở công ty chăm sóc, nên cho dù về sau hắn có đi ra ngoài chơi, cũng không cần lo lắng nữa rồi.
Ăn cơm xong, Lục Dương ra ngoài tính tiền, sau đó dẫn Từ Thi về ký túc xá của nàng, về phần Lữ Tiểu Vũ, nàng ta không cần người tiễn, vừa ra khỏi cửa hàng, đã một mình đi một đường.
Lục Dương thì trở lại ký túc xá nghỉ đêm.
Ngày hôm sau.
Hắn cũng không có nhàn rỗi.
Đem kịch bản mà mình đã hứa với Từ Thi hôm qua, gửi hai chương đến cho nàng, sau đó lại tiếp tục viết kịch bản cho bộ phim điện ảnh Hoàng Kim Đại Kiếp.
Trạng thái buổi sáng của hắn hôm nay rất tốt, viết từ sáng đến trưa, đã được hai vạn năm nghìn chữ rồi, nội dung cũng đã đến đoạn cao trào cuối phim.
Đoạn này, Lục Dương cải biến rất nhiều, nên hắn viết vô cùng cận thận, hơn nữa cũng không nóng nảy.
Một cái kịch bản, thường được biện kịch dùng nhiều thời gian mài rũa mà ra, còn Lục Dương thì khác, hắn toàn treo kịch bản lên viết, đổi thành những người khác, cho dù có mấy người hợp tác, cũng phải mất mấy tháng mới xong được, hơn nữa cũng chưa chắc đã làm cho nhà sản xuất cùng đạo diễn hài lòng.
Kiếp trước, có một biên kịch phải viết một kịch bản đến mười lần, mới được đạo diễn cùng nhà sản xuất miễn cưỡng gật đầu.
Viết xong kịch bản, Lục Dương tiếp tục viết tiểu thuyết.
Bản thảo của
Tiểu Thuyết đã đạt đến hai trăm vạn chữ, vị trí trên bảng xếp hạng vẫn giữ nguyên, thời điểm này, hắn không thể đoạn chương được, vì vậy Lục Dương lại cắn răng kiên trì viết tiếp một vạn năm nghìn chữ.
Đến chạng vạng tối.
Lục Dương mới thoát khỏi cơn giày vò này, hắn nhẹ nhõm xoa tay.
Buổi tối 6h10, Đinh Siêu lấy ra một cái loa trong tù, cắm vào máy tính, sau đó hướng về phía ba ngươi Lục Dương kêu.
"Đến đây nhanh lên, tiết mục sắp bắt đầu rồi."