Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 235: Tống Giai Nhập Viện (2)




Cảm ơn xong bác sĩ, Lục Dương nhìn Lâm Viện Viện: "Có mang giấy tờ của Tông Giai theo không?"

"Có, đây đây."

Lâm Viện Viện mở ra balo, lấy ra giấy tờ tùy thân của Tống Giai mà lúc nãy nàng cất vào, một cái ví tiền, một cái CMND của Tống Giai.

"Đưa đây, để ta đi làm thủ tục nhập viện, các ngươi chờ đây một hồi."

Lục Dương cầm lấy CMND xuống lầu.

Hỏi y tá, hắn mời tìm được thu ngân, hắn dùng CMND Tống Giai làm thủ tục nhập viện, sau khi làm xong thủ tục, Lục Dương chọn cho Tống Giai phòng bệnh cao cấp, đương nhiên là giá cả cũng đắt hơn phòng bệnh thường rồi.

Làm xong thủ tục, Lục Dương quay về phòng cấp cứu, trên đường đi, hắn liếc nhìn CMND của Tống Giai.

Ngày 1 tháng 7 năm 1991, lớn hơn với mình một tuổi, năm nay cũng vừa tròn hai mươi a.

Lại nhìn một chút địa chỉ cư trú, Khu Thạch Cảnh Sơn số 3888, thành phố Yến Kinh(Bắc Kinh?), Lục Dương đem địa chỉ này ghi nhớ, thân phận của Tống Giai rất thần bí, lần sau có dịch đi Yến Kinh, hắn sẽ thử đi điều tra một phen.

Lại nhìn một chút ảnh chụp trên CMND, Lục Dương có chút không phục, vì sao ảnh chụp của nàng lại đẹp như vậy, còn mình thì xấu đui xấu đét.

Thời gian Lục Dương làm thủ tục nhập việc cho Tống Giai mất mười phút, thời điểm hắn quay lại, Tống Giai đã tỉnh.

Nhìn nhìn, ngoài trừ sắc mặt hơi tái một chút, thì không có vấn đề gì cả, bất quá nhìn nàng ấy chưa thể đi được.

Bạch Thị thì mượn một chiếc xe lăn, đem Tống Giai đặt lên, đưa tới phòng bệnh.

Dưới sự trợ giúp của Lâm Viện Viện cùng Bạch Thinh, hai người đem Tống Giai đặt lên giường bệnh.

"Trước kia có bị ngất xỉu như này không?"

Lục Dương hỏi.

Tống Giai lắc đầu: "Không có."

"Bác sĩ nói ngươi bị tuột đường huyết, nên dẫn tới hôn mê, người gần đây làm gì, mà bị tuột huyết áp hả?"

Lục Dương hỏi.

Lâm Viện Viện lài giành trước nói: "Giai Giai tỷ gần đây đang giảm cân."

Trong đầu Lục Dương hỏi chấm không thôi, hắn nhìn lui nhìn tới trên thân ảnh Tống Giai để đánh giá.

Tống Giai bị Lục Dương nhìn như vậy, nàng có chút ngại ngùng, hứ một cái, nói ra: "Ngươi nhìn gì vậy?"

"Ta không biết ngươi nghĩ cái gì, đã gầy như vậy, còn muốn giảm cân, ngươi muốn giảm tới mức lộ ra xương sườn sao, ngươi nhìn Lâm Viện Viện đi, mập như vậy rồi, mà nằng đã giảm béo đâu."

Lục Dương nhìn qua Lâm Viện Viện.

Lâm Viện Viện thở phì phò nhìn Lục Dương: "Ngươi nhấc thử ta lên rồi sao mà biết hã? Ta không có mập."

Trong lòng Lục Dương tự nhủ, ngươi không có mập, chỗ cần mập thì ngươi mập rồi.

Lâm Viện Viện nhìn thấy Lục Dương suy nghĩ, nàng cảnh giác, không tự chủ mà lui về sau vài bước, nói ra: "Ngươi đang suy nghĩ gì vậy, ta nói cho ngươi biết, tuy rằng biểu hiện hôm nay của ngươi không tệ, nhưng cũng không cho phép ngươi khi dễ Giai Giai tỷ, nếu không..ta...taa."

Lời tiếp theo, Lâm Viện Viện cũng không biết nên nói thế nào, đánh cũng không đáng lại, cãi nhau cũng không thắng nổi.

Bạch Thịnh thì hướng đến Tống Giai giải thích chuyện vừa rồi, còn cảm thán: "Hôm nay may mắn có Lục Dương hỗ trợ, bằng không cũng không biết tiếp theo xảy ra thế nào, lúc ấy ta cùng Lâm Viện Viện đều bị ngươi dọa chết, nêu không phải Lục Dương lái xe tới, còn nhờ cảnh sát giao thông hỗ trợ, thì chưa chắc bây giờ ngươi đã tới bệnh viện đâu."

Tống Giai cũng mơ mơ màng màng nhớ lại, là Lục Dương ôm nàng lên xe.

Nàng nói ra: "Cảm ơn ngươi, Lục Dương."

"Quan hệ chúng ta thế nào, ngươi không cần khách sáo như vậy."

Bị Lục Dương chiếm tiện nghi, Tống Giai cũng không giận, nàng khẽ cười một tiếng, phối hợp với khuôn mặt tái nhợt, Lục Dương cảm thầy nàng giống một mỹ nhân nhu nhược.

Lục Dương nói ra: "Ngươi nghỉ ngơi thật tốt, bồi bổ thân thể, xong rồi còn phải đi kiểm tra một hồi, tuột huyết áp cũng không thể làm đau thắt ngực được, ta nghi ngờ ngươi còn có vấn đề khác."

Tống Giai cũng nhẹ gật đầu.

Tốt xấu gì nàng cũng học y, nên biết tình huống thân thể mình thế nào, trước kia thì không cảm nhận được, tự nhiên bắt đầu giảm cân thì vấn đề kia liền xuất hiện.

Điện thoại Bạch Thịnh đổ chuông.

Nàng nhận điện thoại nói vài câu, sau đó nói ra: "Đại tỷ đã tới rồi, ta ra ngoài đón nàng, có lẽ nàng không biết phòng bệnh ở đâu đâu."

"Ừ, đi đi." Tống Giai gật đầu.

Bạch Thịnh ngoảng đầu kêu Lâm Viện Viện, nói: "Viện Viện, chúng ta xuống đón đại tỷ đi."

"Không đi, ta còn phải ở đây nhìn đã."

Lâm Viện Viện cận thận nhìn thoáng qua Lục Dương, nàng có chút không yên lòng về tên này, nếu mà nàng còn đi, thì căn phòng này chỉ còn Lục Dương cùng Tống Giai, mà Tống Giai lại đang ốm yếu như vậy, đến lúc đó...

"Ngươi nghĩ lung tùng cái gì vậy, ta phải đi đón đại tỷ, ngươi đi mua một ít đồ ăn về đây, cũng trưa rồi, khẳng định Giai Giai bây giờ rất đói."

Bạch Thịnh túm lấy Lâm Viện Viện lôi ra ngoài.

Bị kéo đến cửa, Lâm Viện Viện còn nắm lại hai bên, nói ra: "Giai Giai tỷ, tỷ phải cẩn thận, ta rất nhanh sẽ trở lại.

Nhìn hai người rời đi, trong phòng chỉ còn Lục Dương cùng Tống Giai.

Lục Dương chuyển cái ghế tới, ngồi cạnh giường bệnh, nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng, hỏi: "Học tỷ, năm mới em gửi tin nhắn, sao chị không trả lời."

"Ta không nhìn thấy."

Tống Giai giải thích.

Nhưng ánh mắt của nàng đảo liên hồi, chứng tỏ nàng đang nói xạo.

"Học tỷ, chị lấy cớ cũng quá nát rồi, có lẽ học tỷ thích em, sau đó lại phát hiện, chúng ta không thể tiếp tục tiến đến, cho nên mới cưỡng ép cắt đứt liên hệ, từ tết đến giờ, cũng không thấy học tỷ gửi tin nhắn cho ta, trên nhóm chát tiểu thuyết cũng lặn chìm ỉm."

Lục Dương tủm tìm nói.

"Hồ...nói bậy.."

Tống Giai lắc đầu nói ra, nàng giả bộ nói chân thành: "Em nghĩ nhiều rồi, em còn chưa đủ đẹp trai, chị làm sao có thể thích em được, chị chỉ thích nam nhân đẹp trai, có khí phái đàn ông thôi."

"Học tỷ, chị nói không thích em, nhưng mà lời chị vừa nói không phải miêu tả em hay sao?"

Lục Dương thể hiện độ da mặt dày của mình.

Tông Giai có chút câm nín.

Bỗng nhiên.

Nàng hơi nhíu mày lại, giống như xảy ra chuyện gì vậy.

Sắc mặt Lục Dương cũng biến hoa, hắn vội hỏi.

"Làm sao vậy ,lại đau à."

"Không phải."

"Không đau sao sắc mặt của chị lại xấu thế kia."

"Hơn nữa còn đỏ lên nữa."

"Chị làm sao vậy, nói ra đi."

...

Tống Giai đỏ mặt cả buổi, mới lấy dũng khí, nói ra: "Chị muốn đi WC."

"À, vậy sao."

Lục Dương nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói ra: "Để em mượn giúp chị cái chậu."