Đem xe dừng lại dưới ký túc xá khu ba.
Lục Dương trực tiếp xông thẳng vào.
"Cậu sinh viên kia làm gì vậy hã?"
Dì Quản đang ngồi trong phòng nghe cải lương, nhìn thấy thân ảnh nam sinh chạy thẳng vào ký túc xá nữ, nàng vội đứng đậy đuổi theo.
Ký túc xá nữ sinh cấm nam sinh vào.
Vào trong.
Lục Dương mới phát hiện mình không biết phòng của Tống Giai ở đâu, tuy rằng đã tới đây mấy lần, nhưng lần nào cũng ở bên ngoài chờ đợi, bất quá, có thể bài trừ hết tầng một, vì hắn nhìn thấy Tống Giai đi từ trên xuống.
"Nếu không gọi điện thoại hỏi?"
Thời điểm Lục Dương chuẩn bị gọi điện hỏi thăm.
Thì đúng lúc này lại nghe được một trận náo loạn từ tầng trên truyền xuống.
"Trên lầu."
Lục Dương vội vàng chạy lên.
Thời điểm hắn chạy tới, từng nữ sinh hiếu kỳ tản ra hai bên. Dù sao ở ký túc xá nữ sinh nhìn thấy nam sinh cũng là một điều kỳ lạ.
May mắn Lục Dương lớn lên cũng đẹp trai, nếu không đã bị bọn họ mắng lưu manh rồi.
Lên tới tầng ba.
Lục Dương nhìn thấy một nữ sinh tóc ngắn, đang cõng Tống Giai từ bậc thang đi xuống, nữ sinh tóc ngắn tên là Bạch Thịnh, cũng là bạn cùng phòng của Tống Giai, nàng cõng Tống Giai cũng hơi cực khổ, dù sao Tống Giai cũng cao hơn nàng nhiều.
"Đưa cho ta."
Lục Dương chạy tới tiếp lấy, không nói hai lời, đem Tống Giai nhận lấy.
Sau đó đưa tay ra, ở trên huyệt nhân trung của Tống Giai bấm bấm vài cái.
Có thế là do đau, nên Tống Giai thanh tỉnh lại một chút.
Lâm Viện Viện cũng từ trên lầu chạy xuống, nàng còn cầm theo một cái balo, líu ríu nói: "Ta cũng không biết Giai Giai xảy ra chuyện gì, tự nhiên đang ngồi nói chuyện, nàng nói bị đau thắt ngực, trên người chảy đầy mô hồi, rồi ngất đi."
"Đi bệnh viện trước đã."
Lâm Viện Viên nói với hắn làm gì, hắn có phải là bác sĩ đâu mà biết.
Cùng lúc này, dì Quản cũng đuổi theo tới, thời điểm nang đang định giáo huấn Lục Dương một phen thì nhìn thấy hắn cõng Tống Giai trên lưng.
Nàng lo lắng liền hỏi.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Lục Dương trả lời: "Không biết, em phải đưa cô ấy tới bệnh viện cái đã."
"Vậy em phải nhanh lên, cận thận bậc thang dưới chân."
Dì Quan nhắc nhở một câu, sau đó từ trong túi lấy ra một chiếc điện thoại, đem chuyện này báo cáo lên trên, ở ký túc xá có học sinh bất tỉnh, đây cũng không phải là chuyện nhỏ.
Chiếc Santama cũng không lớn, Lâm Viện Viện cùng Tống Giai ngồi vừa đủ chỗ phía sau, Bạch Thịnh cũng ngồi lên tay lái phụ.
Không cần mở bản đồ, Lục Dương chạy thẳng đến bệnh viện 'Hà Đại', đây cũng là bệnh viện cấp ba gần đây nhất.
Giao thông của Lục Thành rất kém, trên đường xe cộ chen lấn không thôi, do quá sốt ruột, nên Lục Dương cũng mặc kệ luôn đèn xanh đèn đỏ, cứ đạp ga phóng qua.
Loại tình huống này nếu bị camera lưu hình lại, có thể sẽ bị phạt, Lục Dương cũng mặc kệ chuyện ấy, có gì về sau đền bù Trần Dư cũng được.
Dù sao, chuyện cứu ngươi cũng là quan trọng nhất.
Bất quá, xe của Trần Dư cũng không phải loại xe bay, nên phía trước Lục Dương luôn có xe cản đường, làm hắn nôn nóng bóp còi không thôi.
Thời điểm đi qua ngã tư, Lục Dương nhìn thấy một đội cảnh sát giao thông đang chỉ huy lưu thông, ở bên cạnh bọn họ còn một chiếc xe gắn máy, Lục Dương linh cơ khẽ động, liền chạy xe tới.
"Xin chào, trên xe tôi có người bệnh khẩn cấp, có thể giúp tôi mở đường được không?"
Cảnh sát giao thông hướng về cửa xe nhìn thoáng qua, thấy tình hình không ổn, hắn liền đội mũ bảo hiểm lên, nói: "Đi đâu?"
"Bệnh viện 'Hà Đại'"
Đã có mô-tô phía trước mở được, con đường đến bệnh viện liền thông suốt không ít, rất nhiều lái xe nghe được còi của cảnh sát, đều có thói quen tránh ra một bên, lộ trình đến bệnh viên cần 40 phút, nay đã giảm một nửa, không cần tới hai mươi phút, Lục Dương đã lái xe vào bệnh viện.
Đợi đến lúc bác sĩ đẩy Tống Giai vào phòng cấp cứu, Lục Dương mới nhẹ nhàng thở ra.
Vừa rồi thần kinh hắn luôn tập trung cao độ, nên làm hắn có đôi chút mệt lả.
Cảnh sát giao thông cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói ra: "Bạn học ,vừa rồi cậu vượt đèn đỏ phải không."
"Ừ."
Lục Dương nhẹ gật đầu.
"Tôi vừa rồi nhận được tin tức, có một cỗ xe Santama màu trắng liên tục vượt đèn đỏ, chúng tôi đang tính đi chặn đường lại, không nghĩ tới đó là cậu, để tí nữa tôi giúp cậu viết báo cáo, cộng thêm giấy tờ xác nhận của bệnh viện nữa, chuyện cậu vượt đèn đỏ sẽ được xử lý cho."
"Vậy thì cảm ơn anh rồi."
Lục Dương cảm tạ một câu.
"Không cần khách khí, dù sao cũng là trình trạng nguy cấp mà."
...
Hành lang bệnh viện.
Lục Dương đang ngồi trên ghế, Lâm Viện Viện thì đi tới đi lui, giống như nàng không dừng lại được.
Lục Dương thấy vậy, liền không nhịn được, nói ra.
"Lâm Viện Viện, người đừng đi nữa, đầu ta sắp bị người làm cho choáng rồi đây này."
Lâm Viện Viện trừng mắt nhìn Lục Dương, nàng vừa định mở miệng phản bác, nhưng nhớ lại, hôm nay Lục Dương đã giúp đại ân a, nếu không có hắn, hiện tại bọn họ chưa chắc đã đi ra khỏi trường học.
Nghĩ vậy, Lâm Viện Viện đành thật thà đi đến ngồi đối diện Lục Dương, bất quá ánh mắt của nàng vẫn luôn tập trung vào cửa phòng cấp cứu.
Bạch Thịnh cũng trở lại sau khi ra ngoài gọi điện thoại.
Nàng nhìn Lâm Viện Viện, nói ra: "Ta đã gọi đại tỷ rồi, nàng nói sẽ nhanh tới đây."
"Ừ." Lâm Viện Viên vẫn đung đưa đôi chân ngắn của mình không thôi, trong nội tâm của nàng đang thập phận lo lắng,
Bạch Thịnh ở một bên nói: "Có lẽ vấn đề không lớn đâu, dù sao trước kia chúng ta cũng không thấy Tống Giai uống thuốc gì."
"Chỉ mong vậy đi."
Lục Dương nhẹ gật đầu.
Qua hơn mười phút sau, cửa phòng cấp cứu mở ra, Lâm Viện Viện là người đứng lên đi tới đầu tiên, Lục Dương cùng Bạch Thịnh cũng nối bước theo sau.
"Ai là người nhà của bệnh nhân."
Một bác sĩ nói.
"Cháu là bạn học của nàng."
Lâm Viện Viện giành nói trước.
Bạch Thịnh thì chỉ tay vào Lục Dương, nói ra: "Bác sĩ, đây là bạn trai của bệnh nhân."
"À, thế sao."
Bác sĩ bỏ qua Lâm Viện Viện, nhìn Lục Dương nói ra: "Bệnh nhân cũng không có vấn đề gì lớn, hôn mê là do tụt đường huyết, chúng ta đã truyền dịch cho nàng rồi, có lẽ rất nhanh sẽ tỉnh dậy."
"Bác sĩ, trước khi bệnh nhân hôn mê, cô ấy nói tim đau thắt, cái này có phải nguyên nhân không ?" Lục Dương đương nhiên không phải đang chất vấn bác sĩ, mà nói ra một số tình huống mình biết.
Tuột huyết áp cũng không nhất định đau tim, khả năng Tống Giai còn có nhưng vẫn đề khác.
"Cái này a."
Thầy thuốc nhíu mày: "Đau thắt ngực có rất nhiều nguyên nhân gây nên, ta cũng không vội kết luận, chờ bênh nhân tỉnh dậy, sau khi khôi phục, thì cậu dẫn nàng tới đây kiểm tra một lần, có lẽ sẽ điều tra được nguyên nhân."
"Cảm ơn bác sĩ."