Tống Giai trợn tròn mắt.
Mượn cái chậu?
Cái này có thể có trong đều tài nói chuyện sao?
Bản thân mình cũng không phải người gia bảy tám chục tuổi, nằm ở trên giường tê liệt không nhúc nhích được, hơn nữa, nơi này còn có hắn, nàng sao lại dám vậy ở đây.
Nhìn Lục Dương thật sư đi ra ngoài mượn...
Tống Giai nóng nảy.
"Đứng lại."
Lục Dương dừng lại, lại bước trở về, nói ra.
"Nếu không được thì chờ đám người Lâm Viện Viện về đi."
Tống Giai nhịn đỏ cả mặt, nói ra: "Để chị tự đi."
Nói xong.
Nàng nhấc cái chăn đang đắp trên người của mình lên, từ trên giường bệnh đi xuống, Lục Dương đi tới, muôn đỡ nàng dậy, Tống Giai liền vỗ bàn tay của hắn, nói: "Không cần, ta có thể tự đi được."
Vô cùng bướng bỉnh a.
Lục Dương thu tay lại, Tống Giai vừa bước xuống đất, còn chưa đứng vững, đôi chân nàng đã mền nhũn, liền bổ nhào vào người Lục Dương, nằm ở trong lòng, Lục Dương đành phải đem nàng ôm lấy, nói ra: "Em không có ý định động thủ, chính chị tự ngã đấy."
Không chờ Tống Giai trả lời, hắn lại nói tiếp.
"Để em giúp chị."
Nói xong, hắn đặt một tay dưới đầu gối Tống Giai, tay còn lại từ dưới xuyên lên, trực tiếp đem Tống Giai bế lên, nàng tuy cao một mét bảy, nhưng cũng không nặng lắm, đoán chừng cũng chỉ gần năm mươi mấy cân, Lục Dương một tay ôm lên cũng không tốn chút sức lực nào.
Tống Giai không nghĩ tới mình lại bị bế lên, nàng vung chân dài đạp loạn xạ vài cái, phát hiện nó vô tác dụng, liền chuyển hướng đến bờ vai Lục Dương, cắn một cái.
"Hí....í."
Lục Dương hít một hơi khí lạnh, mắng.
"Chị là con chó à."
"Không phải, ta tuổi con dê, là một con dê nhỏ bé đáng iu."
Tống Giai nhìn bộ dạng tức giận của Lục Dương, nàng nhịn không được cười vài tiếng.
Lục Dương một cước đem cửa phòng vệ sinh đá văng ra, sau đó đem Tống Giai đặt trên bồn cầu, nói ra: "Ngươi tự xử lý đi, việc còn lại ta mặc kệ."
"Ngươi đi đâu vậy."
Nhìn bộ dạng Lục Dương như muốn rời đi, nàng hỏi một câu.
"Ta đi tiêm vắc-xin phòng bệnh chó dại."
Lục Dương đóng cửa phòng vệ sinh lại.
Tống Giai cười cười, nàng biết Lục Dương hay nói giỡn, một lát sau, bên ngoài cửa phỏng về sinh có tiếng gõ, quả nhiên Lục Dương vẫn ở bên ngoài, hắn hỏi: "Đã xong chưa?"
"Xong rồi."
Mở cửa, Tống Giai đã ăn mặc chỉnh tề.
Lục Dương lần nữa bế nàng lên, vừa mới đi tới cạnh giường bệnh, chuẩn bị thả Tống Giai xuống thì cửa phòng bênh mở ra, Bạch Thịnh, Lý Nhu, Lâm Viện Viện đang đứng ngoài cửa.
Nhìn thấy Lục Dương ôm Tống Giai, ba người đều trừng đôi mắt lên.
Đặt biệt là Lâm Viện Viện.
Nàng há to miệng.
Đem đồ ăn mình mua đặt trên tay Bạch Thịnh, xong rồi nàng vội vàng lao tới.
"Lục Dương, ta biết ngay mà, hôm nay ta phải liều mạng với ngươi."
Đem Tống Giai đặt lại trên giường, Lục Dương liền dơ tay đặt ở trên đầu Lâm Viện Viện ngăn lại, Lâm Viện Viện thì quơ hai tay loạn xạ, cơ bản do bàn tay nàng quá ngắn, nên đánh cũng không trúng vào mép áo Lục Dương.
"Lâm Viện Viện, ngươi đừng làm bậy."
Lý Nhu đi tới, đem Lâm Viện Viện kéo qua một bên.
"Hừ, đồ bại hoại."
Lâm Viện Viện lấy ánh mắt hung ác liếc nhìn Lục Dương, nếu như ánh mắt có thể giết người, thì Lục Dương đoán chừng đã chết trăm ngàn lần.
Nhìn thấy Lâm Viện Viện bình tĩnh trở lại, Lý Nhu mới nhìn Tống Giai ở trên giường bệnh, hỏi: "Ngươi bị sao vậy."
Tống Giai nói: "Bác sĩ nói ta bị tuột huyết áp, chắc là do giảm béo nên bị, còn có vấn đề khác hay không, còn phải đợi ngày mai kiểm tra một phen mới biết."
"Trước khi hôn mê Tống Giai nói mình bị đau ngực."
Bạch Thịnh nói ra.
"Không phải bệnh cường giáp chứ."
Lý Nhu nhíu mày.
Trong phòng bọn họ, Lý Nhu là người có kinh nghiệm nhiều nhất, nàng không giống với những người khác học y để cứu người, mà là vì viết lách
Nàng gần đây liên tục viết về các loại bệnh và phương thuốc chữa trị.
"Cường giáp?"
Tống Giai suy nghĩ một chút, liền trầm mặc.
Hiển nhiên, nàng biết rõ loại bệnh này.
Lục Dương ngồi ở trên ghế, lấy điện thoại ra lên baidu tìm tìm, xem cường giáp là gì, dù sao hắn cũng không phải học y, căn bản không biết Lý Nhu đang nói cái gì, ở trên Baidu đọc đọc, hắn mới phát hiện, quả nhiên trình độ của Lý Nhu rất cao, Tống Giai quả thật rất có triệu chứng của bệnh Cường giáp.
Cường giáp, là một nhóm bệnh gây ra bởi tình trạng tiết hormone tuyến giáp, dẫn đến bộ não sinh ra cảm giác hưng phấn, khiến tim đạp mạnh, ra mồ hôi, ăn uống nhiều, sụt cân nhanh.
Đây không phải vừa đúng với Tống Giai sao?
Cái này có thể giải thích, vì sao Tống Giai mỗi bữa lại ăn nhiều như vậy, hơn nữa cũng không hề béo lên, nếu cứ mặc kệ chứng bệnh này trong thời gian dài, sẽ khiến bệnh nhân mắc bệnh tim.
Như vậy cũng giải thích vì sao Tống Giai bị đau thắt ngực rồi.
"Vấn đề lớn lắm sao?"
Lục Dương mở miệng hỏi.
Hắn cũng không xem tiếp cách chữa của bác sĩ ở trên baidu, coi như là cảm vặt, ở trên baidu nói thành ung thư cũng được.
Lý Nhu suy nghĩ một chút, nói ra: "Vấn đề lớn hay không, còn phải xem nó đã đến giai đoạn nào nữa, bất quá, biểu hiện lâm sáng vẫn trước xuất hiện trên người Tống Giai, hẳn không quá nghiêm trọng rồi, chỉ sợ bởi vì giản béo nên dẫn tới phát bệnh, đương nhiên, đây cũng là suy đoán của ta, tình huống cụ thể thế nào, còn cần kiểm tra mới biết."
"Vậy là tốt rồi."
Lục Dương cất điện thoại vào trong túi.
Nhìn qua vấn đề có lẽ không lớn lắm.
"Lục Dương, bên này đã không có chuyện gì rồi, ngươi về trước đi, ngày mai kiểm tra, ta sẽ gọi điện cho ngươi biết." Tống Giai mở miệng nói ra.
Lúc nói chuyện, nàng còn nhìn thoáng qua bả vai Lục Dương, vừa rồi hình như mình cắn hắn chảy máu rồi.
"Được."
Đã ở trong bệnh viện, Lục Dương cũng không có gì phải lo lắng, hắn hỏi một câu: "Có tiền chưa?"
Hỏi xong, Lục Dương cảm giác mình hơi vẽ vời cho thêm chuyện, Tống Giai còn thiếu tiền sao?
"Đủ rồi, đủ rồi."
Tống Giai nói ra.
"Vậy thì được rồi, ta đi trước, bai bai."
Vẫy tay, Lục Dương mở cửa đi ra.
Lục Dương vừa rời đi.
Lâm Viện Viện đã chạy tới bên cạnh Tống Giai, bắt lấy cánh tay của nàng, nói ra: "Giai Giai tỷ, vừa rồi Lục Dương có phải khi dễ tỷ rồi không, ngươi nói cho ta biết, ta nhất định sẽ giúp ngươi báo thu."
"Không có, vừa rồi ta nhờ hắn dẫn đi WC."
Tống Giai giải thích nói ra.
Cho dù nàng có thật sự bị khi dễ đi nữa, thì cũng khống dám nhờ Lâm Viên Viện báo thù a, vì nếu nhờ nàng, thì kết quả có hai người bị khi dễ rồi.
"Cái gì, đi vệ sinh, còn nhờ hắn hỗ trợ, vậy là các ngươi cùng nhau vào toa-lét!!!"
Lâm Viện Viện kinh sợ nói.
Trong mắt nàng tràn đầy cảm giác không thể tin được.
Ánh mắt nhìn Tống Giai từ trên xuống dưới để đánh giá, không ngờ hoa khôi của viện y học đã bị vấy bẩn rồi a.
"Lâm Viện Viện, đừng có nói linh tinh, hắn chỉ đem ta đến buồng vệ sinh rồi thôi, liền đi ra ngoài, đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, chớ suy nghĩ lung tung dùm ta." Tống Giai cho Lâm Viện Viện một trận.
Lâm Viện Viện vội ôm lấy cánh tay Tống Giai, nói ra: "Giai Giai tỷ, ngươi thảm quá rồi, ta hứa sẽ không bao giờ rời xa tỷ đâu."
Lý Nhu cùng Bạch Thịnh liếc nhìn nhau một cái, cả hai đều không biết làm gì cả.
"Giai Giai, chuyện này, có cần phải gọi điện nói cho người nhà ngươi biết không?" Lý Nhu do dự một chút rồi mở miệng, nàng cũng đã ở với Tống Giai hơn một năm, cũng phát hiện Tống Giai rất ít khi nhắc đến người nhà của mình, với lại lấy tư cách của bạn cùng phòng, nàng mẫn cảm phát hiện, quan hệ của Tống Giai với người trong gia đình cũng không phải là tốt.
"Tạm thời không cần đâu, đợi có kết quả kiểm tra rồi nói sau, nếu mà bị cường giáp, thì chỉ cần tĩnh dương với uống thuốc đầy đủ là được, vấn đề không lớn, còn nếu nghiêm trọng hơn thì tính sau."
Tống Giai suy nghĩ một chút nói ra.
"Thế thì tốt nhất cứ nói bên trường học một tiếng, hôm nay Lục Dương cõng ngươi ra khỏi ký túc xá, nên có rất nhiều ngươi thấy được, đến lúc đó ta chỉ sợ lại có lời đồn thổi."
Lý Nhu nói tiếp.