Chu Đình Đình vội lên trước, dùng chìa khóa mở cửa.
Bên trong là một căn phòng giản dị, gian phòng chỉ rộng khoản mười mét vuông, chỉ có một chiếc giường nhỏ, ở phía góc tường có một tấm gương dài.
Buồng về sinh cùng phòng bếp nằm ở bên ngoài, cách phòng 601 cũng khoản 2 mét, Lục Dương đi vòng vòng quan sát, đến chỗ để đồ dùng nấu ăn, hắn chỉ thấy một cái nồi cơm cùng cái chảo, còn có một chai hạt tiêu đặt ở bên cạnh.
"Ngươi bình thường nấu ăn thế nào?"
Lục Dương có chút tò mò hỏi.
"Ta bình thường đều ăn cơm ở ngoài, nếu không, cũng sẽ tự mình nấu một tô mì là được." Chu Đình Đình lặng lẽ đem nội y ở trên giường nhét vào balo.
"Ừ."
Khó trách ngay cả một con dao phay hay thớt ngỗ cũng không có.
Hắn xoay đầu lại.
Nói ra: "Bắt đầu dọn đi."
Nói xong, hắn đi qua cầm cái chảo cùng nồi cơm cầm lên, Chu Đình Đình thì ôm chăn màn theo ở phía sau.
Đồ vật của Chu Đình Đình cũng không nhiều.
Chỉ cần đi lui đi tới ba vòng thì hết, hai người đều đem toàn bộ đồ vật chuyển xong.
Chu Đình Đình đi vào trong căn phòng mới trải giường, trải chiếu, đồ vật trên giường của nàng cũng rất ít, chỉ có một cái đệm lưng, một cái giường, sau đó là một cái chăn dày.
Đương nhiên là không thể thiếu gối rồi.
"Mua đồng ngươi không lạnh sao."
Lục Dương khẽ nhíu mày, nhìn cái nệm trên giường, mỏng le mỏng lét như vậy, hắn hỏi một câu
" Coi như cũng được, chỉ có năm nay mùa đồng đến hơi sớm một chút nên có chút lạnh, lúc đó ta toàn mặc áo bông đi ngủ, hiện tại thời tiết đỡ lên rất nhiều rồi, cũng không lạnh như trước nữa."
Chu Đình Đình không thèm để ý nói ra.
Lục Dương nhìn cô nương này liếc liếc.
Không biết nên nói gì
Hắn cảm giác nha đầu này, đặc biệt kiên cường, nói như thế nào nhỉ? Đổi thành những cô nương sĩ diện khác, chỉ sợ một ngày cũng trụ không nổi.
Nhưng nhìn bộ dạng của này bây giờ đi, hình như còn thích thú nữa chứ.
"Kỳ thật ở đây cũng rất tốt, phía dưới thì nào nhiệt, dưới lầu thì đầy chỗ bán đồ ăn, ta đều rất ưu thích, thời điểm trước kia ta ở nông thôn, muốn mua một chai dầu ăn phải đi mấy dặm mới có cửa hàng."
Chu Đình Đình hoài niệm nói ra.
"Bất quá, từ sau khi cha ta qua đời, ta liền ra ngoài làm công, ta là một nữ hài tử, ở trong thôn dễ bị người khác khi dễ."
"Thế mẹ ngươi đâu?"
Chu Đình Đình không nói qua mẹ của nàng.
"Mẹ ta ư."
Chu Đình Đình cười khổ một tiếng: "Từ bé đến lớn, ta đều chưa gặp qua nàng, hình dạng thế nào cũng không biết, cha ta nói, sau khi đẻ ra ta, mẹ ta cùng người khác liền chạy trốn."
"Được rồi, đừng nói mấy chuyện không vui này nữa, lão bản thêu nhà, hôm nay ngươi giúp ta nhiều như vậy, để ta mời ngươi món bún thập cẩm cay thế nào."
Bún thập cẩm cay.
Lục Dương cổ quái nhìn thoáng qua Chu Đình Đình.
"Mấy tệ?"
"A.. cái này ta không biết, trong vòng hai mươi tệ một người thì được, dù sao chi tiêu tháng này cũng chỉ còn chừng đó." Chu Đình Đình suy nghĩ nói ra.
"Được rồi, hai mươi tệ thì ăn được cái gì, để ta mời ngươi."
"Không được, không được, ta phải mời ngươi, không phải ngươi xem thường ta chứ."
"Không có..."
..
Mười phút sau, dưới cửa hàng bán bún cay.
Lục Dương ngồi ở trong quán, nhìn từng món ăn ở phía trước mặt, bên trong đựng từng món như chuôi cay, ốc cay, hắn nuốt nước bọt một miếng, tuy rằng nhìn qua không hợp vệ sinh lắm, nhưng hương thơm cũng rất được.
Chu Đình Đình giải thích: "Một cây năm mao tiền, rau quả cũng thế, chỉ có xiên thịt là một tệ trở lại, cụ thể bao nhiêu đợi ăn xong mới biết, ngươi ăn gì thì lấy đi."
Nói xong, nàng cấy lây một xiên ruột cắn một cái, bởi vì quá nóng, nên nàng há mồm thở phì phò.
Lục Dương cũng lấy mấy xiên để vào trong bắt, lại lấy miếng ớt rắc lên, cũng cắn một miếng.
Trong cửa hàng có rất nhiều món ăn, loại nào cũng có, một xiên khoai tây chỉ có 5 mao tiền, đếm trên xiên cũng được bảy tám miếng.
Trong đó còn có nấm hương, rong biển.
Khách nhân đến quán cũng không ít.
Trong quá trình hai người ăn, lại tới một cặp đôi nữa, hơn nữa nồi thập cẩm của bọn họ, cũng được nhiều khác vây quanh.
Lục Dương thấy quanh mình đã không còn chỗ trống, nên cầm lấy vài xiên, mang ra chỗ khác ăn.
Vùi đầu ăn một hồi, Chu Đình Đình ở một cái, nhìn Lục Dương, nàng nói ra.
"Ta ăn no rồi, ngươi ăn xong chưa?"
"Cũng không sai biệt lắm, ta ăn tương đối nhiều khoai tây."
Lục Dương chủ yếu toàn ăn rau củ, do thời điểm năm mới, hắn đã ăn mặn quá nhiều rồi, nên hiện tại ăn vào không có khẩu vị gì nữa.
Chu Đình Đình chớp mắt với Lục Dương, nói: "Ngươi không phải đang tiếp kiệm tiền cho ta chứ."
"Không có đâu."
Lục Dương vỗ vỗ bụng, nói ra:"Thật sư no mà."
"Được, vậy thì tính tiền thôi."
Chu Đình Đình gọi lão bản tới tính tiền, lão bản tính tính, tổng cộng là năm mươi mốt xiên, lão bản làm trong là năm mươi xiên, cũng chính là hai mươi lăm tệ.
Hai người ăn mà chỉ hết hai mươi lăm tệ, chỉ có thể nói ở trong Thành Thôn chi phí quá thấp, bọn hắn đều ăn rất no, Chung Đình Đình cũng lấy ra một chiếc túi cũ, lấy tiền trong đó ra trả, dù sao vẫn chưa vượt qua dự toán của nàng.
Từ cửa hàng bún thập cẩm ra ngoài, nhìn sắc trời, đã tối rồi, mùa đông chính là như vậy, buổi tối vô cùng nhanh chóng, lúc bọn họ đi vào cửa hàng, vẫn còn là ban ngày a.
"Ta phải về rồi, ngươi cũng phải cẩn thận một chút, dù sao nơi đây cũng là ngư long hỗn tạp, ngươi phải chú ý an toàn bản thân của mình."
Chuyện bên này đã sắp xếp xong xuôi, Lục Dương cũng cần phải trở về.
Đi tới tạp hoa bên kia mua một ổ khóa mới, Lục Dương đưa cho Chu Đình Đình, dặn dò: "Lâu ba có cái cửa sắt, ngươi quay về khóa lại dùm ta, chìa khóa ngươi cũng giữ dùm đi."
"Được, ta biết rồi."
Chu Đình Đình nhẹ gật đầu.
Đợi đến cửa ra vào chung cư.
Chu Đình Đình cũng không đi vào, còn đi theo bên cạnh Lục Dương.
"Sao lại không về nhà?"
"Ta muốn tiễn ngươi a."
Chu Đình Đình vui vẻ cười cười.
Dù sao cũng không xa, Lục Dương cũng không nói gì, ra khỏi Miêu Thôn, đi tới xe mình, lên xe, Lục Dương hướng về phía Chu Đình Đình vẫy tay, nói ra: "Về đi."
Chu Đình Đình cũng vẫy tay đáp lại.
Nhìn chiếc xe Audi biến mất, trên mặt nàng vẫn lộ ra dáng vẻ tươi cười...