Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 229: Dọn Nhà (2)




Điều này cũng không kỳ là, đổi thành bất cứ người nào, viết một cái kịch bản mà có thể kiếm được một trăm vạn, chỉ sợ cũng giống như thế.

Đây không phải Phổ Tín, đây là có thực lực.

Hơn nữa Phổ Tín cũng không có gì không tốt, từ đầu đến cuối, nghĩa của nó đều là ca ngợi, chỉ là trong tương lại, nó bị một số người chế lại dùng để chế giễu mấy thằng đàn ông PUA(1) mà thôi.

"Ta ở đây mà, ngươi cũng ở đây sao..."

Chu Đình Đình có chút mừng rỡ nói.

Nàng không nghĩ mình lại có cơ hội gặp được Lục Dương lần nữa, lần trước tại cái tên kia nói, thiếu chút nữa nàng chặt đứt ý muốn rồi.

Lúc nói chuyện, Chu Đình Đình tự nhiên đem mấy trái hoa quả mình mới mua giấu sau lưng.

Chủ yếu nàng không muốn Lục Dương nhìn thấy, loại hoa quả giảm giá nàng mua, nếu là loại tốt, khẳng định nàng đã đến chia sẻ rồi.

"A, thật trùng hợp."

Lục Dương giả bộ như không nhìn thấy động tác của nàng, cười nói: "Ta mới mua tòa nhà này."

"Hóa ra ngươi chính là chủ nhà mới, khó trách..."

Lúc nàng vừa bước vào, còn tưởng Lục Dương cũng là khách trọ, tự nhiên thắp sáng cơ hội cho nàng, dù sao cũng là nhất cự ly, nhì tốc độ, nhưng bây giờ nghĩ lại, cảm thấy mình và Lục Dương có chút cách xa.

Lúc trước nàng cũng tận mắt nhìn qua số dư tài khoản của Lục Dương trên CC, nếu đổi sang thành tiền, đoán chừng cũng phải mấy chục vạn, người có tiền như vậy, sao lại tới đây mà thuê phòng được.

Nghe Lục Dương nói mua tòa nhà này.

Ý nghĩa vừa mới xuất hiện trong lòng của Chu Đình Đình, liền lập tức kết băng, không nghĩ tới Lục Dương đã thành chủ thuê nhà của nàng rồi, chênh lệch giữa hai người lần nữa kéo xa, có chút không thể chạm tới, hắn... cũng sẽ không cần phải trả tiền thuê nhà đi.

Lục Dương cũng không biết trong đầu tiểu nữ sinh này nghĩ gì.

Hắn từ nới khác lấy ra hai chiếc ghế nhựa, phủi bụi bên trên, rồi đưa cho Chu Đình Đình một cái, nói ra: "Ngươi ngồi trước đi, đợi lát nữa, mấy người khác tới, ta nói một chút về chuyện thuê nhà."

Chu Đình Đình cận thận ngồi xuống, có chút tò mò hỏi: "Ngươi không phải mới lên đại học sao? Như thế nào lại chạy đến đây mua nhà?"

Lục Dương cười nói: "Lần trước tới đây chơi, ta thấy nơi này náo nhiệt, vừa đúng lúc có người sốt ruột bán nhà, nên ta liền mua lại, về sau có tới nơi này chơi, cũng có chỗ đặt chân rồi."

Lục Dương hoàn toàn nói bậy, nhưng Chu Đình Đình vẫn tin, nàng trừng lớn đôi mắt đẹp của mình.

Cái này là cuộc sống của người có tiền sao?

Đi ra ngoài chơi, phát hiện chỗ này đông vui, liền mua một tòa nhà để có chỗ dừng chân, nàng cảm giác chuyện Lục Dương mua cả tòa nhà giống như mình mua hoa quả vậy, không đúng, nàng mua hoa quả còn do dự một hồi, còn người ta mua thì không nháy mắt một cái.

Chu Đình Đình rất muốn khóc, bây giờ nàng mới biết được, xã hội này không giành cho người nghèo.

"Còn ngươi thì sao,đi làm ở quán nét được không?"

Lục Dương tìm chủ đề nói chuyện.

Chu Đình Đình nhẹ gật đầu: "Lúc đầu bắt đầu hơi mệt một chút, bất quá về sau quen tay cũng đơn giản hơn nhiều."

"Thế ngươi ở tầng mấy."

Lục Dương đột nhiên nghĩ tới vấn đề này.

Chu Đình Đình không phải tiểu cô nương ở tầng 6 mà chủ thuê cũ nói chứ, khả năng này rất lớn, dù sao những phòng khác đều là hai ngươi ở chung, chỉ có Chu Đình Đình ở một mình.

"Ta ở phòng 601."

Chu Đình Đình có chút xấu hổ nói ra.

Quả nhiên, câu trả lời của nàng đúng như Lục Dương suy đoán.

"Lầu sau có chút cao a." Lục Dương suy nghĩ một chút, nói ra: "Vậy đi, ngươi chuyển đến tầng một hoặc tầng hai, tiền thuê nhà vẫn như cũ, dù sao chúng ta cũng coi như quen biết."

Tầng một tầng hai một căn đều có hai phòng, có phòng bếp với phòng vệ sinh riêng, không giống như mấy tầng trên, đều phải dùng chung với nhau.

"Cái này..không tốt lắm đâu, với lại, ta quen leo cầu thang rồi."

Chu Đình Đình khoát tay áo.

"Ngươi không cần khách khí." Lục Dương nói tiếp: "Ta không quan tâm đến tiền thuê nhà, về sau cũng sẽ không cho người ngoài thuê, tầng một tầng hai về sau dù sao cũng trống không, ta cũng không chỉ chiếu cố một mình ngươi, mà có ý định nói mấy người còn lại ở đây toàn bộ chuyển xuống hết tầng một tầng hai, sau đó đem tầng ba trở lên khóa lại, cũng bớt leo cao không an toàn."

"Ngươi là người đầu tiên tới đây, nên có thể ưu tiên lựa chọn."

Lục Dương nhìn chằm chằm vào Chu Đình Đình cười cười, hắn cũng từng nghĩ qua như vậy, nhưng nhìn thấy Chu Đình Đình, hắn mới quyết định làm.

Chu Đình Đình có chút do dự.

Nàng lại cẩn thận dò hỏi: "Thật sự không thu thêm tiền nhà sao?"

Nàng một tháng lương cũng chỉ được nghìn sáu, tầng một tầng hai một căn cũng phải năm sau trăm, tiền thuê này nàng vẫn có thể chịu nổi, bất quá mổng tưởng mua máy tính của nàng sẽ bị tan vỡ.

Hiện tại một tháng nàng có thể tiếp kiệm được năm trăm, đại khái cần khoản một năm, nàng có thể mua được máy tính rồi, như vậy sau khi tan làm, nàng có thể ở trong phòng, lên mang xem manga hoặc tiểu thuyết, không nhàm chán như bây giờ nữa.

"Thật, thật, thật, ngươi còn muốn ta nói thêm mấy lần."

Lục Dương nhịn không được nói ra.

Chu Đình Đình thè lưỡi, tỏ ra vô tội, nàng nói: "Ta muốn căn phòng đầu tiên của tầng hai."

"Được."

Lục Dương ở trên chùm chìa khóa tìm tìm, sau đó gỡ xuống chìa 201, ném cho nàng.

Chu Đình Đình vội vàng nhận lấy, hướng về phía Lục Dương vài chào, mừng rỡ nói: "Cảm ơn lão bản."

Nàng cảm thấy xưng hô như vậy với Lục Dương thật thân thiết.

Lục Dương cười cười.

Đang khi nói chuyện, ngoài cửa liền truyền đến tiếng bước chân, là mấy hộ gia đình còn lại, hình như bọn họ cùng hẹn nhau đi tới, Chu Đình Đình liền giới thiệu thân phận của Lục Dương, bọn hắn đều tỏ ra kinh ngạc, không nghĩ tới chủ thuê mới lại trẻ như vậy.

Lục Dương cũng không nói nhảm, đem lời vừa nói lặp lại một lần nữa.

Mấy người bọn họ nghe được mình sẽ được đổi sang phòng lớn, hơn nữa còn không phải trả thêm tiền thuê, nên ai ai cũng mừng rỡ, vội vàng đồng ý.

Đặc biệt là cặp vợ chồng trung niên, còn tán dương Lục Dương là người tốt.

Lục Dương cũng đánh giá từng người thuê nhà của mình, nhìn qua cũng không thấy tệ, không có đầu trâu mặt ngựa trong đó, Lục Dương yên tâm không ít, nói ra lần nữa: "Vậy thì mọi người về chuyển đồ đi, trước khi tôi rời đi sẽ đem lầu ba khóa lại, các ngươi đừng bỏ quên đồ gì đấy, còn có một chút việc tôi muốn nói, về sau tôi sẽ rất ít khi tới đây, vì vậy mọi người tự lực cánh sinh với nhau, nếu bóng đèn hay ống nước hỏng mất, cũng đừng tìm tôi, tự mình giải quyết đi."

"Được, chúng tôi biết rồi."

Nữ nhân trung niên vội vàng gật đầu, vài người khác cũng không có ý kiến gì, những thứ này dù sao cũng là chuyện nhỏ, lúc trước bọn họ cũng tự giải quyết thôi, tìm chủ nhà cũng phải trả tiền, tự mình bỏ tiền ra thì tốt hơn.

Bốn hộ gia đình thuê nhà, trong đó cặp vợ chồng trung niên chọn tầng một, bọn họ có ý định mua một cái xẻ đẩy để kinh doanh gì đó, để ở tầng một cũng thuận tiện hơn.

Cặp nam sinh vừa tốt nghiệp cũng chọn tầng một, chủ yếu tầng hai có mấy nữ sinh, bọn hắn cảm thấy cũng không quá tiện.

Chu Đình Đình cùng hai cặp tình nhân thì chọn tầng hai.

Thấy bọn họ đã chọn xong, Lục Dương liền thúc giục bọn họ lên dọn nhà, vài người khác đều đã rời đi, chỉ còn mỗi Chu Đình Đình ở lại.

Nhìn xem muội tử bộ dạng ốm yếu, Lục Dương cười nói: "Đi thôi, nhàn rỗi không có việc gì làm, để ta giúp ngươi một tay."

Nói xong, hắn cũng mặc kệ Chu Đình Đình có đồng ý hay không, liền hướng tầng sáu đi tới.

Ánh mắt Chu Đình Đình sáng lên, vội vàng cầm theo túi hoa quả đi theo.