Trở lại chung cư Hoa Đình.
Lục Dương tắm rửa một phen.
Nói thật.
Ấn tượng của hắn với Chu Đình Đình cũng không tệ lắm, nữ sinh này, độc lập kiên cường, vô luận có trắc trở gì đều lạc quan đối mặt, loại tâm tình này, Lục Dương cũng không có.
Có câu, kiếp trước ngoảnh đầu trăm ngàn lần, đổi lấy kiếp này một lần nhìn thoáng qua.
Hai lần tình cờ gặp gỡ.
Chỉ có thể nói, giữa bọn họ có chút duyên phận, nếu như nàng đã là khách thuê của mình, thì chiếu cố nàng một chút cũng phải, về phần những thứ khác, nói thật, Lục Dương cũng không dám nghĩ tới.
Hoa đào quá nhiều, cũng không phải chuyện tốt.
---
Tám giờ tối.
Quan Nguyệt đúng giờ gọi tới, mấy ngày nay, trên cơ bản nàng đều gọi vào thơi gian này, Lục Dương đã mặc đồ ngủ, nằm trên ghế sô pha, nói ra: "Quan Quan, em đang làm gì thế?"
"Em vừa mới cùng Triệu Oánh Oánh đi tắm, bây giờ đang ở ký túc xá gọi điện cho anh nè."
Giọng nói Quan Nguyệt vẫn ngọt ngào như cũ.
Nghe được gióng nói này, tạp niệm trong lòng Lục Dương toàn bộ đều bị ném đi, có một nữ hài tử tốt như vậy, còn chưa biết đủ hay sao?
"Quan Quan, thành tích cuối kỳ của em thế nào?"
"Tốt a, thành tích của em đừng đầu khối, nhất định sẽ giành được học bổng."
"Lợi hại vậy sao, không hổ là vợ của anh, nếu có học bổng em phải mời khách anh đó."
"Không, em tính dùng học bổng mua cho anh một món quà."
"Quà gì?"
"Bí mật."
...
"A, đúng rồi, còn có một việc nói cho anh biết, thời gian họp lớp đã có rồi, chủ nhật tuần này, địa điểm là trường học La Phương, đến lúc đó anh đừng có mà quên..."
"Còn nữa, La Phương đã kéo anh vào nhóm QQ rồi, anh mở ra nhìn một chút, ở Lục Thành ai tham gia đều ở trong nhóm."
"Được, tí nữa anh lên xem."
Chuyện họp lớp, lúc tết đã quyết định rồi, Lục Dương tự nhiên sẽ không có ý kiến gì nữa, hơn nữa rất lâu rồi chưa gặp được Quan Nguyệt, hắn có chút nhớ rồi.
Nấu cháo điện thoại hơn một giờ, đợi đến lúc điện thoại nhắc nhở pin yếu, Lục Dương mới đành chịu cúp điện thoại, sau đó bất đắc dĩ nhìn lượng pin còn lại.
15% a.
Cùng Quan Nguyệt nói chuyện có một đặc điểm.
Chỉ cần hắn nói không dứt, liên miên bất tật, thì trên cơ bản Quan Nguyệt đều nguyện ý lắng nghe, cho dù đến sáng mai cũng được.
Nha đâu kia, cái gì cũng tốt, chỉ quá dính người mà thôi.
Lục Dương trở lại phòng ngủ.
Lấy dây sặc cắm vào điện thoại, sau đó mở QQ ra nhìn.
La Phương tạo một cái nhóm tên là 'Người nhà Lục Thành' trừ hắn cùng Quan Nguyệt bên trong thì tổng cộng có hai mươi người, nói cách khác, trừ hắn, Quan Nguyệt cùng La Phương, thì có gần hai mươi người học ở Lục Thành.
Việc này cũng không kỳ quái.
Lục Thành là một thành phố ở tỉnh Hà Đông, hầu như 80% trong tỉnh đều tập trung chỗ này, ngoài trừ đồng học rớt đại học ra, hoặc đi chỗ khác học, trên cơ bản mọi người đều ở đây.
Con số hai mươi này, cũng không phải là con số thực tệ, còn có một số người từ chối tham gia nữa.
Mười hai người đang online, năm nam sinh, bảy nữ sinh, số lượng nữ sinh còn nhiều hơn nam sinh một chút.
Trong nhóm khí thế trò chuyện ngút trời không thôi.
Hai người nói náo nhiệt nhất chính là hai nam sinh, ngươi một câu, ta một câu, giống như biến nhóm chát thành cuộc nói chuyện riêng của mình vậy, nhìn tên hai người, Lục Dương nhớ lại.
Trong đó có một người tên là Trương Kỳ, là lớp trưởng bọn hắn, người còn lại là Hầu Dũng, miệng to gan nhỏ, thành tích của hắn cũng giống như Ngô Bá, nằm từ dưới đếm lên.
Hai người nói chuyện trên nhóm đều có quan hệ rất tốt với nhau, bất quá, Lục Dương cùng Ngô Bá đều không ưu thích bọn này, bởi vì cái tên Trương Kỳ này quá giả bộ.
Các nữ sinh trong nhóm lâu lâu cũng chen vào một câu.
Lục Dương im lặng nhìn nhìn, trong lòng cũng nhớ lại bộ dạng từng người, nhưng hắn tiếc nuối phát hiện, ngoài trừ mấy người hắn đã từng gặp bên ngoài ra, những người ở đây, hắn đều không nhớ mặt ai cả.
Trương Kỳ: Lục Dương cũng online nè, hắn bình thường không phải sinh động lắm sao? Như thế nào không nổi lên tâm sự."
Hầu Dung cũng nhắn lại : Ai biết được? Thời điểm khai giảng, ta gửi tin nhắn gọi hắn đi chơi game, hắn cũng không thèm rep lại, khả năng thi đậu đại học hạng 2, nên quên luôn bạn học của mình rồi."
Trương Kỳ: Ta cũng đậu đại học hạng 2
La Phương giải thích nói: Lục Dương bây giờ bận lắm.
Hầu Dũng: Hắn bận cái gì, đại học nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy, hay là hắn học đại học khác chúng ta,
Quan Nguyệt: Lục Dương bây giờ bỏ game rồi.
Ngô Bá lặn xuống nước lâu như vậy, cũng trồi lên.
Hắn là một người tính khí dữ dội, liền đáp lại Hầu Dung: Hầu tử, ngươi nói gì đấy? Thể diện của ngươi to quá, ngươi gửi tin nhắn là phải trả lời à.
La Phương : Thôi, mọi người đều là bạn bè, không nên cãi nhau.
Nhìn cảnh này, Lục Dương cũng đành nổi lên: Hầu tử, Bá tử, đừng cãi nhau nữa, ta bay giờ bỏ chơi game rồi, hơn nữa, rât ít khi lên QQ, nên đôi khi quên nhắn lại.
Trương Kỳ: Lục Dương, ngươi không chơi game nữa sao, thế ở đại học nhàm chán như vậy, ngươi làm gì, đừng nói với ta là ngươi vui đầu vào học nhé, ta không tin đâu.
Lục Dương: Đương nhiên không phải học rồi, gần đây ta một mực đọc tiểu thuyết với manga, phát hiện nó so với trò chơi còn thú vị hơn nhiều.
Trương Kỳ: Ngươi đọc manga?
Lục Dương: Ừ, ta đọc
Trương Kỳ: Hai quyển này ta cũng đọc rồi.