Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 228: Dọn Nhà (1)




Lái xe từ chung cư 'Hoa Đình' ra ngoài, khoản sáu giờ tối, Lục Dương đi vào 'Miêu thôn'.

Nhà cũng mua được rồi, Lục Dương phải đem người thuê nhà bên này xử lý một cái.

Tòa nhà tuy cũ nát, nhưng vẫn có năm hộ gia đình sinh sống ở đây.

Lục Dương cũng không hề quan tâm đến tiền thuê nhà làm gì, cũng chỉ là con số nhỏ mà thôi, nhưng hắn cũng không trang bức đến nỗi đem người ta đuổi đi, dù sao người ta cũng cùng cực lắm mới thuê chỗ này, Lục Dương cũng biết.

Đương nhiên.

Cũng không phải là không có cách đuổi bọn họ đi, hắn chỉ cần chi ra ít tiền, giúp mấy người ở đây có thể thuê được chỗ khác tốt hơn, có lẽ bọn họ sẽ đồng ý chuyển. Dù sao ở bên ngoài làm thuê ăn lương, nhiều một chuyện cũng không bằng bớt một chuyện, ngoài trừ mấy thành phần trẻ trâu ra, đại bộ phận người ta vẫn biết suy nghĩ. Huống chi, chung cư của hắn có năm hộ gia đình, trong đó đã có bốn hộ trẻ tuổi rồi, dễ nói chuyện hơn nhiều.

Với lại, những hộ gia đình ở đây trên cơ bản đều là thuê ngắn hạng, nhiều thì ba tháng, ít thì một tháng, cũng không cần phải đuổi họ đi gấp làm gì.

Nếu người thuê cũng là gia đình khốn khổ, cho bọn họ ở lại cũng không sao, dù sao khoản cách đến lúc di dời cũng còn rất lâu.

Đem xe dừng ở bên ngoài.

Lục Dương lần nữa đi vào cái xóm phồn hoa này.

Ngọn đèn đường bên cạnh lấp lóe, người đến người đi, khắp nơi đều dán đầy quảng cáo.

Nhìn những toa nhà cao tầng bên ngoài, thi nơi đây giống như một thế giới khác vậy.

"Soái ca, lại gặp phải cậu rồi."

Ở đầu ngõ, có một mỹ nữ hướng về Lục Dương lên tiếng chào hỏi.

Đây không phải nữ tử lần trước rủ hắn mát xa free sao?

Lục Dương không nghĩ tới, nàng vẫn còn nhớ mình.

"Tỷ tỷ, đi làm a."

Lục Dương cười nói.

Nữ nhân cũng không ngại ngùng, nói ra: "Hôm nay sinh ý ế quá đi, Tiểu đệ đệ, tới đây mở hàng cho tỷ đi, tỷ còn tặng lì xì cho."

Lục Dương rất muốn trả lời, ngươi nói tiền lì xì làm ta xấu hổ đó.

Hắn thẹn thùng cười cười, nói ra: "Tỷ tỷ, không cần đâu, tỷ khó khăn lắm mới kiếm được tiền, ta làm sao mà không biết xẩu hổ, hướng tỷ đòi lì xì chứ."

Nói xong, hắn còn hướng về phía nữ nhân vẫy tay.

"Tỷ tỷ, ta còn có việc phải làm, đi trước đây."

Nhìn Lục Dương rời đi, nữ nhân có chút thấc lạc, bất quá, nàng rất nhanh hôi phục lại bình thường, tiếp tục vẫy tay mời chào khách nhân khác.

Rời đi vài bước, Lục Dương lần nữa dừng lại, hắn lại nhìn thấy một người quen, đây không phải tiệu muội trông quán nét sao, gọi là gì nhỉ... Đúng rồi, tên là Chu Đình Đình, nếu không phải lần trước Đinh Siêu nhắc nhở một lần, Lục Dương tí nữa đã quên mất cái tên này.

Nàng đang làm gì vậy.

Lục Dương nhìn thấy Chu Đình Đình đi vào một tiệm trái cây.

Nàng không xem hoa quả ở trên quầy, mà cuối đầu xuống lựa vài trái ở dưới chiếc rổ, phía trên còn viết một bảng hiệu, tám tệ một cân.

Lục Dương liền hiểu, mấy cái rổ này, đều là trái cây không bán được, thời gian đã để lâu, nên mới bán phá gia như vậy.

Mấy trái cây dưới mấy cải rổ này, chỉ sợ có trái còn có sâu đục, nhưng mà nếu gọt rửa sạch sẽ, cũng không ảnh hưởng gì.

Nghĩ đến Chu Đình Đinh đi làm ở tiệm nét, Lục Dương cũng liền hiểu, làm thu ngân ở tiệm nét tiền lương nhận được cũng rất thấp, nghĩ đến thời đại này, chắc cũng chỉ một nghìn sáu một nghìn bảy là cao, trừ đi tiền thuê nhà cùng với tiền ăn uống sinh hoạt, cũng chỉ vừa đủ sai mà thôi.

Thấy nàng chọn mấy trái dưới cái rổ, Lục Dương có chút xúc động, một nữ sinh, vất vả sinh hoạt ở thành thị như vậy, có chút không dễ dàng rồi.

Được rồi.

Tha thứ cho nàng việc xem sách lậu vậy, cũng hợp tình hợp lý đi.

Lục Dương tự thôi miên mình một phen, hắn cũng không gọi nàng, chủ yếu là nữ nhân đều chú ý mặt mũi, nhất là những nữ sinh mới trưởng thành như Chu Đình Đình, nếu để nàng biết có người quen nhìn thấy nàng mua hoa quả đặc biệt, khẳng định lúc đấy sẽ rất lúng túng.

Dù sao cũng biết chỗ nàng làm rồi, nếu muốn chào hỏi, đi tới tiệm nét nàng làm cũng được.

Cũng chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi.

Cũng không biết lần sau gặp lại nàng là khi nào.

Nhìn thấy Chu Đình Đình lấy ra tiền lẻ tính tiền, Lục Dương cũng không có dừng lại, trực tiếp đi vào chung cư mình mới mua được.

Trước khi đến đây, hắn cũng đã sớm nhắn tin qua rồi, nói bản thân sẽ qua đây một chuyến, chủ yếu là nhận thức giữa chủ mới với khách thuê cũ, với tiền hành nói một số chuyện, dù sao trước kia chủ cũ cũng sống ở tầng một luôn, có việc gì có thể trực tiếp gặp hắn, nhưng Lục Dương cũng không có khả năng ở chỗ này, nên phải nói trước cho người ta biết.

Cửa chính bốn mùa đều mở, Lục Dương đi tới một con đường nhỏ, lấy ra chìa khóa mở cửa nhà.

Đi vào căn nhà của chủ cũ, bên trong đã trống rỗng, chỉ còn một chiếc giường, một cái tủ, còn lại đồ vật bên trong đều đã được chuyển đi rồi.

Đoán chừng, lúc này chủ nhà đã đi ra nước ngoài, thân là một người Lục Thành, chỉ sợ tài sản của ông ta cũng không chỉ có chỗ này, chỉ cần có tiền, ở nước ngoài hay ở trong nước cũng đều giống nhau cả.

Mở ra tủ khóa, Lục Dương từ bên trong lấy ra một đống chìa khóa, những thứ này đều là chìa khóa của các căn phòng trong chung cư này, tổng cộng hơn mấy chục chiếc, hơn nữa còn có chìa khóa dự phòng, nhìn qua đã thấy một đống lớn chìa khóa rồi, phía trên còn dán từng mảnh giấy khi số phòng.

Đem chìa khóa để ở một bên, Lục Dương cầm lấy điện thoại, nhắn cho mấy người thuê nhà, là mình đã tới rồi, đang ở dưới tầng một.

Dù sao hộ thuê nhà ở đây đều là cặp đôi, căn phòng đều có chút riêng tư, Lục Dương cũng không rảnh rỗi đến nỗi đi gõ cửa từng nhà.

Gửi xong tin nhắn.

Lục Dương ngồi trên tấm phảng giường, đợi.

Không đến một phút đồng hồ, một nữ sinh cẩn thận từng li từng tí đi tới.

Nhìn thấy đối phương.

Lục Dương cùng nữ sinh đều rất kinh ngạc, hầu như cả hai bên đều thốt ra một lúc: "Là người?"

Nói xong, Lục Dương có chút kinh ngạc đứng dậy, nói ra: "Chu Đình Đình, ngươi tại sao lại ở đây?"

Chu Đình Đình nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lục Dương, mặt nàng hơi đỏ lên, không thể không nói, có tiền liền cam đảm, từ sau khi Lục Dương có tiền, khí chất của hắn đã hoàn toàn thay đổi, cử chỉ lơ đãng của hắn thôi cũng đã rất tự tin rồi.