Phòng học 302.
Lục Dương đi đến bên cạnh Từ Thi ngồi xuống.
Nhìn bộ dạng Từ Thi lúc này, hắn có chút tò mò: "Ngươi hôm qua mất ngủ sao? Sao ánh mắt lại hồng hồng như vậy."
"Không có, ngày hôm qua ta chỉ hơi ngủ muộn thôi."
Từ Thi nói xong, đem sách giáo khoa của mình mở ra, bên trong có mấy trang giấy, nàng đem ra, có chút xấu hổ nói: "Ta cũng không biết vẽ như vậy được chưa."
"Để ta xem một chút."
Lục Dương cũng không cảm thấy Từ Thi vẽ không được, dù sao lần trước hắn cũng từng thấy bản lĩnh vẽ tranh của nàng, cũng không kém hơn nhân viên ở team manga của hắn, nếu nàng vẽ manga lâu hơn, tuyệt đối sẽ là một tay vẽ hợp cách.
Mở ra bản tập giấy.
Đập vào mắt Lục Dương đầu tiên là một nam tử có tướng mạo anh tuấn, mặc áo tay ngắn, đôi mắt có thần, tựa như đang suy nghĩ cái gì.
Chỉ là có chút hơi quen mắt.
Lục Dương hướng về phía cửa sổ nhìn nhìn, tuy răng hơi mờ, nhưng hắn có thể thấy được hình ảnh của mình, cái nhân vật chính này, có cảm giác hình như hơi hơi giống mình.
Đây không phải là ta sao?
"Khụ khụ khụ."
Lục Dương ho khan vài tiếng.
Từ Thi nhìn thấy Lục Dương nhìn chằm chằm vào bức vẽ, trên mặt còn có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Ta vẽ rất nhiều tấm, bất quá, chỉ có tấm này là ta ưng ý nhất."
"Ta phải thừa nhận tuy rằng ta lớn lên hơi đẹp trai một chút, rất có khí chất của nhân vật chính, nhưng mà hình tượng của ta với Lâm Tam có chút khác nhau mà."
Lục Dương cảm thấy Từ Thi đang hiểu lầm mình.
Lâm Tam là vụn sắt nam(*), còn mình không phải mà.
(*: vụn sắt nam: ý chỉ một người đàn ông không coi trọng mối quan hệ tình cảm, chỉ giỏi chơi bơi, khác cặn bã nam, còn cặn bã nam là gì thì Lục Dương đã giải thích rồi.)
"Ta cảm thấy giống mà."
Từ Thi kiên trì nói ra.
Loại bỏ hết thảy quấy nhiễu trong đầu, Lục Dương tiếp tục nhìn nhìn, nếu đứng ở góc độ khách quan xem sét, kỳ thật Từ Thi vẽ rất đẹp, làn da đén bóng một chút, làm Lâm Tâm như một hoàng tử cưỡi hắc mã, cũng phù hợp với hình tượng của Lâm Tam..
"Ừ, nhân vật này cũng được, để ta coi những nhân vật sau thế nào."
Lục Dương tiếp tục mở một bức vẽ khác ra.
Bỗng nhiên Từ Thi đỏ mặt, úp mặt lên mặt bàn, bộ dạng không muốn gặp người khác.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Lục Dương có chút kinh ngạc, tuy hỏi vậy nhưng trên tay hắn cũng làm việc, lật qua bức vẽ khác.
Chờ hắn nhìn thấy bức vẽ này, liền minh bạch vì sao Từ Thi đỏ mặt, nàng vậy mà vẽ một bức tranh hai ý đồ, trong tranh là một tiểu cô nương gầy gò, ăn mặc mộc mạc, cầm lấy một chiếc châm nhỏ, đang vá một kiện áo vải, nhìn qua, y phục này không phải là của nhân vật chính đang mặc trên người sao?
Mà bộ dạng của cô nương này, nhìn qua rất giống với Từ Thi, vô luận ngũ quan hay khí chất, đều có vài phần giống nhau.
Khó trách nàng lại thẹn thùng như vậy.
Nguyên lai đem mình hóa thân thành nhân vật trong truyện.
Từ Thi đem mình hóa thân thành nữ đầu tiên của Lâm Tâm, là một nữ nhân ôn nhu thiện lương, cần cù chăm chỉ, đối với nhân vật chính đều một lòng một dạ.
Nhìn hình vẽ trên giấy, Lục Dương cảm thấy thật sự không tệ, quả nhiên rất giống với Từ Thi.
Lại nhìn một chút bức vẽ còn lại.
Là một lão giả lưng gù, hẳn là nhân vật phụ thân, rất hợp với hình tượng nhân vật, cả ba bức vẽ của Từ Thi đều vô cùng tinh tế, Lục Dương cuối cùng đã hiểu, vì sao đôi mắt của Từ Thi lại đỏ như vậy.
Chỉ sợ là ngay hôm qua vì để vẽ ba bức họa này, nên nàng có lẽ thức xuyên đêm rồi.
Nha đầu này thật là.
Làm cho người ta cảm giác muốn mắng cũng không được.
Lục Dương lặng lẽ cầm lấy tay nàng, nói ra: "Ta không phải nói ngươi cứ thoải mái mà vẽ sao? Sao ngươi lại tập trung vẽ như vậy, thật là ngốc mà."
Từ Thi cũng không phản bác, mà nhỏ giọng nói lại :"Hình vẽ của ta có dùng được không?"
"Được, được nhiên là được rồi, ngươi vẽ tốt như vậy, không chỉ ta thích, mà khẳng định rất nhiều độc giả cũng thích." Lục Dương nghiêm túc vạn phần nói ra.
Nghe như vậy, Từ Thi mới lặng lẽ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lộ ra vẻ cao hứng không thôi.
Lục Dương nhéo bàn tay nhỏ bé của nàng, thương tiếc nói: "Đợi hết tiết này, ta đưa ngươi về phòng ngủ."
"Còn hai tiết nữa."
Từ Thi nhỏ giọng nói lại.
"Còn học cái gì mà học, xem đôi mắt của ngươi đi, đã đỏ lên như vậy rồi, cứ nghe lời ta, trở về ngủ một giấc, nếu không ta sẽ không cho ngươi vẽ manga nữa, ngươi qua ngốc, nhỡ ngươi phá hư thân thể của mình làm ta đau lòng thì sao?"
Lục Dương nghiêm túc nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Từ Thi vừa xấu hổ vừa ủy khuất, lộ ra nét tủi thân.
Lục Dương thấy vậy, liền thay đổi ngữ khí.
"Không có việc gì, dù sao học đại học cũng phải trốn học mới vui, hai tiết sau của thầy Mai, thầy sẽ không điểm danh đâu, ngươi học giỏi như vậy, nghỉ hai tiết cũng không sao cả."
Tiếng chuông tan học vang lên.
Lục Dương liền nắm tay lôi kéo Từ Thi rời khỏi phòng học, chỉ sợ hắn không làm như vậy, thì Từ Thi sẽ không về nghỉ.
Thời điểm đi tới cửa, Lục Dương cùng Từ Thi va phải Trần Thu Nguyệt.
"Hai ngươi làm gì đấy?"
Trần Thu Nguyệt nhìn nhìn Từ Thi, lại nhìn một chút Lục Dương, Lục Dương thì vẫn bình tĩnh như thường, còn Tư Thi thì ngược lại, nàng có chút khẩn trương, hình như là bị Lục Dương nắm tay nên đổ một ít mồ hôi.
"Từ Thi hôm qua không ngủ à."
Lục Dương hỏi.
"Đúng vậy, ngày hôm qua một giờ em tỉnh lại, nàng còn ở bàn học vẽ vẽ, em còn nhớ có nói nàng đi ngủ đi, bất quá về sau buồn ngủ, nên cũng không biết nàng ngủ khi nào, sáng dậy cũng không thấy nàng đâu nữa."
Nhìn ánh mắt Từ Thi, Trần Thu Nguyệt cũng giật mình, nói : "Từ Thi, không phải ngày hôm qua ngươi thức xuyên đêm chứ."
"Ta không sao."
Từ Thi giải thích.
Nghe nàng nói như vậy, Trần Thu Nguyệt liền biết nhất định là Từ Thi thức suốt đêm rồi, nàng nhìn Lục Dương nói: "Ngươi lại làm gì Từ Thi vậy, nàng ấy bình thường đều nghỉ ngơi rất đúng giờ đấy."
"Ngươi lại nói gì đó?"
Lục Dương nhịn không được liếc Trần Thu Nguyệt một cái, nói: "Ban đầu ta chỉ muốn Từ Thi có gì đó để làm, không nghĩ tới nha đầu này lại ngốc đến vậy, vậy mà gần chơi chết mình luôn."
Lục Dương buông tay Từ Thi , hướng về phía Trần Thu Nguyệt nói ra: "Sáng nay lớp em không có khóa phải không, dẫn nàng về đi, bảo nàng nghỉ ngơi thật tốt rồi hãy đi học lại."
"Được, giao cho em."
Trần Thu Nguyệt dẫn Từ Thi rời đi.
Lục Dương nhìn hai người đi mất, mới quay về lại phòng học.
Hôm nay dù sao cũng là ngày đâu tiên đi học ,hắn cũng không tính trốn làm gì.
Dù sao ngày đâu tiền đi học, cuối kỳ vẫn vác mặt đi thi, coi như đã học đến nơi đến chốn rồi.
Trở lại phòng học.
Nhìn Lục Dương một mình một chỗ, Đinh Siêu bu lại, ngồi ở bên cạnh Lục Dương, nói: "Lục ca, Từ Thi sao vậy."
"Nàng ấy quay về ký túc xá rồi."
Lục Dương thuận miệng nói ra.
"Ài, Từ Thi là một học sinh giỏi, chăm chỉ học tập, một sinh viên tốt như vậy, cuối cùng cũng bị ngươi làm hư mất rồi." Đinh Siêu cười tếu nói.
Lục Dương cười nói: "Nói hưu nói vượn, ngươi cũng không đổ hô là ta làm ngươi hư đấy nhé."
"Tiết sau chúng ta chuồn đi, về ký túc xá làm vài game?" Đinh Siêu mong chờ nói ra, đây cũng là mục đích hắn tới ngồi cạnh Lục Dương.
Lục Dương không thèm để ý tới hắn, thản nhiên nói ra: "Ngày đầu tiên đi học đã đòi trốn, Siêu ca càng ngày càng trâu rồi."
"Hắc hắc, đại học không phải là nơi để hưởng thụ cuộc sống sao? Học nhiều như vậy làm gì, chỉ cần không rớt môn là được, dù sao đạt điểm C cũng đủ qua môn rồi, cũng không phải lãng phí thời gian kiếm điểm A làm gì, dù sao A với C cũng đều qua môn thôi."
Đinh Siêu liền dùng ta thuyết của mình nghĩ ra để mê hoặc Lục Dương, một câu lại nối tiếp một câu.
Lục Dương bất động thanh sắc, nói: "Giữa trưa ta còn có việc, không thể quay về ký túc xá được, ngươi tự về chơi đi."
"Vậy thì thôi, ta đi trước, nếu lão sư mà điểm danh thì... ngươi cũng hiểu được mà."
Nói xong, hắn cũng không đợi Lục Dương trả lời, liền vội vàng theo hướng cửa sau chạy ra ngoài, bởi vì hắn đã thấy lão sư đi tới cửa, nếu bây giờ không đi, thì tí nữa không đi được rồi.