Chỉ chốc lát.
Trên nhóm chát lớp liền nhận được thông báo của phụ đạo viên Kiều Khải Minh.
[Tin vui: Chúc mừng đồng học Lục Dương của khoa máy tính đã phối hợp với cảnh sát phá được đường dây buôn bán trẻ em, qua đó giúp nhiều hải từ bị bắt cóc đoạn tù về với gia đình, được tỉnh uy khen thưởng 'Thấy Việc Nghĩa Hăng Hái Làm', làm rạng danh cho trường đại học của chúng ta, hy vọng các em có thể học tập theo tấm gương của Lục Dương...]
Tin nhắn vừa được gửi lên vài phút.
Điện thoại của Lục Dương đã rung lên không ngừng.
Lưu Lôi: Ngọa tào, Lục Dương, không phải ta nhìn lầm chứ, ngươi lại lợi hại như vậy, giấy khen cấp tỉnh a.
Đinh Siêu: Lục ca, bội phục bội phục.
Lý Minh Bác: Lục ca, quá trâu rồi.
Lữ Phong: Ta có thể sờ ngươi vài cái được không?
Ngưu Nguyên Khối: Vậy mới tốt chứ.
Phó Mông: Giỏi quá!
...
Lục Dương nhận được rất nhiều tin nhắn gửi tới, không chỉ từ bọn Đinh Siêu, mà những cán bộ trong lớp số 2 như Ngưu Nguyên Khôi cùng Phó Mông cũng nhắn tin chúc mừng.
Điện thoại của Lục Dương đổ chuông.
Lục Dương cầm lên nghe.
"Lục Dương, chuyện này xảy ra khi nào, sao em không biết?"
"Trước tết."
"Là sau khi em về sao? Mà anh đi nhà ga làm gì?"
"Mẹ của Từ Thi không đến đon nàng, ta đành phải đưa nàng ấy về." Lục Dương suy nghĩ một chút rồi nói, vấn đề này cũng nên giấu giếm, dù sao Từ Thi cũng ở cùng phòng với nàng, vạn nhất nàng dò hỏi Từ Thi sẽ lộ ra mất.
Quả nhiên, Trần Thu Nguyệt tiếp tục dò hỏi: "Anh sẽ không đưa người ta về nhà luôn chứ."
"Cái này làm sao mà được, giữa hai chúng ta trong sạch, em đừng lo lắng."
"Ha ha a..."
Lục Dương lúng túng cúp điện thoại.
Hắn nhìn lên QQ thì thấy Từ Thi gửi tin nhắn tới, lần này không phải icon mỉm cười, mà là một like, còn nói nàng đã đọc tiểu thuyết rồi.
Lục Dương cầm điện thoại gọi qua.
"Đọc như thế nào?"
"Cũng được, rất hay, phòng của ta đều đọc a."
Đám người Trần Thu Nguyệt cũng đọc?
Lục Dương sửng sốt, được rồi, cứ coi chuyện này là ngoài ý muốn đi, hắn nói ra: "Nếu ngươi đã đọc, thì ta sẽ bắt đầu biên kịch lại, ngươi cũng thử vẽ trước đi, đem nhân vật chính cũng nữ chính ở trong suy nghĩ của mình vẽ ra xem, rồi sau đó chúng ta xác định hình tượng nhân vật."
"Nhưng mà ta không biết nữ chính là ai a."
Từ Thi cẩn thận hỏi.
"A, việc này..."
Lục Dương nhớ lại nội dung, chỉ có thể nói: "Nhân vật nữ chính hình như hơi nhiều."
"Như vậy sao?"
"Đây dù sao cũng là vấn đề nhỏ, không sao đâu, ngươi cứ thử vẽ trước vài tấm, vẽ phác thảo đơn giản là được, ngày mai ta sẽ kiểm tra."
"Được."
Tắt điện thoại.
Lục Dương trở lại công ty.
Lữ Tiểu Vũ đàng bạn bạc cùng Trần Dư chuyện gì đó, nhìn thấy Lục Dương trở về, nàng vội vàng chạy tới:" Vừa rồi vì sao ngươi lại vội vội vàng vàng xuống lầu."
"Đi nhận thưởng."
"Coi ta là trẻ lên ba mà lừa à."
Lữ Tiểu Vũ tỏ ra không tin, lúc này mới trôi qua bao lâu, mà đòi lĩnh thưởng cái gì, đúng là chém gió mọi thơi.
"Thật mà, ở chỗ này đây, ngươi có muốn nhìn không."
Lục Dương đem giấy chứng nhận ra.
"Được, để ta xem đây là gì."
Lữ Tiểu Vũ đoạt lấy tờ giấy chứng nhận, nàng có chút hoài nghi, mở ra nhìn nhìn, ánh mắt trợn to lên, trên mặt còn hiện lên vài phần không thể tưởng tượng nổi: "Lục Dương, à không, chủ tịch, đây là thật sao?"
"Đương nhiên là thật rồi, ta không có rảnh rỗi đến mức đi làm một tờ giả lừa ngươi làm gì."
Lục Dương im lặng mà nói.
"Tình huống thế nào, ngươi nhảy cầu cứu người chết đuối sao?" Lữ Tiểu Vũ tỏ ra hứng thú.
Lục Dương trợn mắt, đem chuyện này giải thích một lần.
Lữ Tiểu Vũ có chút kịch động nói ra: "Chủ tịch Dương, ngươi quá tuyệt vời."
"Ta đã nói rồi, vậy mà ngươi cứ không tin, thật là."
Đem giấy chứng nhận đưa cho Lữ Tiểu Vũ quan sát, Lục Dương trở lại văn phòng của mình, bật máy tính lên, bắt đầu giúp Từ Thi viết ra kịch bản gốc, việc này rất đơn giản, nội dung cũng có sãn rồi, bản thân mình chỉ chỉnh lại một ít câu từ, hoàn cảnh, đối chiếu với nội dung ban đầu, Lục Dương rất nhanh liền viết ra.
Bởi vì Từ Thi là một người mới vào nghề, nên Lục Dương viết rất chi tiết.
Buổi chiều, sáu giờ.
Qua nhà hàng 'Tây' dùng bữa xong, Lục Dương mới quay về ký túc xá.
Hắn phát hiện ở trong phòng mình có không ít người, đều là đang chờ hắn, cũng thấy Lữ Phong từ trên tầng xuông đợi.
"Lục ca, ngươi có phải sắp được đài truyền hình phỏng vấn không?"
Lữ Phong có chút mong chờ hỏi.
Lục Dương trả lời: "Chắc là có, bất quá ta cũng không xác định được, dù sao ta cũng không hy vọng người ta đến phỏng vấn làm gì, quá mất thời gian."
Đinh Siêu chua sót, nói: "Lục Dương, vậy thì đợi đến lúc đó, ngươi nhường cơ hội phỏng vấn cho ta, thời gian của ta nhiều..."
"Nếu ngươi có thể thuyết phục được phóng viên thì ta không có vấn đề gì."
Lục Dương cười nói.
Hắn sao lại không biết được ý tưởng của Đinh Siêu, nếu Đinh Siêu mà lên được TV, không biết hắn sẽ khoác lác đến thế nào, đáng tiếc, đây quả thực chỉ là mộng tưởng hão huyền, tưởng người đài truyền hình là người ngu sao?
Đinh Siêu biết rõ cái này không có khả năng, sau đó nói: "Thế ta có thể xuất hiện từ từ trong ống kính được không, hoặc là lúc phóng viên phỏng vấn người khác đánh giá ngươi sao, ngươi có thể khiến ta đại biểu sinh viên nói được."
"Cái này.. ngược lại không phải vấn đề lớn, bất quá ngươi phải thuyết phục mọi người ở đây cho người làm đại biểu mới được."
Nói xong, Lục Dương liền cảm giác mình càng ngày càng bị Đinh Siêu làm cho lệch lạc rồi.
Quả nhiên, nói xong, Đinh Siêu vội vàng đi tìm đi mọi người xung quanh bàn bạc, hắn dùng mọi thủ đoạn mình có để có thể lên hình được.
Lục Dương cũng đành mặc kệ, trong lúc rảnh rỗi, hắn bật laptop lên chơi một chút trò chơi, đồng học thì còn đang bị Đinh Siêu ở bên ngoài đu bắm, chịu không nổi đành gật đầu đống ý rồi rời đi...
Đêm khuya.
Trong ký túc xá nữ.
Từ Thi vẫn cầm lấy bút vẽ vẽ trên tờ giấy trắng không ngừng, trên bàn của nàng đã có cả đống giấy bị vo lại.
Trần Thu Nguyệt tỉnh giấc, phát hiện bàn học của Từ Thi vẫn sáng đèn, nàng nhìn điện thoại, đã rạng sáng rồi, hỏi:" Từ Thi, chưa ngủ sao, quá muộn rồi."
"Tí nữa ta ngủ."
Từ Thi cũng không quay đầu, tiếp tục vẽ tranh.
Nàng không quên ngay mai Lục Dương sẽ kiểm tra tác phẩm của mình, mà đến bây giờ nàng vẫn chưa vẽ ra nhân vật mà mình ưng ý