Trần Thu Nguyệt thì đang ngồi cùng Thẩm Yên cùng Hứa Dung Dung, Lục Dương hướng về nàng cười cười, cũng không đi tới tham gia nhiệt tình, hắn trực tiếp đi đến cuối hàng ngồi bên cạnh Từ Thi.
Nhìn Lục Dương đi chỗ khác ngồi, Trần Thu Nguyệt nhịn không được mà bĩu môi lên.
"Thu Nguyệt tỷ, tuần trước ngươi đi Thượng Hải sao?"
Hứa Dung Dung cũng hóng hớt truyện của Trần Thu Nguyệt, bất quá mấy bữa nay Trân Thu Nguyệt chưa có về ký túc xá, nên nàng cũng không hỏi được, bây giờ có cơ hội mới mở miệng.
Thu hồi lại ánh mắt, Trần Thu Nguyệt nói ra: "Lục Dương đi công tác, ta thuận tiện cũng đi chơi theo."
"Thượng Hải thú vị lắm sao?" Hứa Dung Dung hiếu kỳ hỏi.
Thẩm Yên cũng nói: "Nghe nói bên kia rất phồn hoa, so với Lục Thành còn tốt hơn."
Trần Thu Nguyệt nhẹ gật đầu: "Chỗ chúng ta không thể so sánh được, dù sao Thượng Hải cũng là thành phố số 1 số 2 trong nước, không có mấy nơi ở Hoa Hạ có thể so được, ta cũng qua bên đó nhìn nhìn ,cũng không tệ lắm."
(Thương Hải được chia thành hai khu vực, cách một con sông Hoàng Phổ, một bên là bến Thượng Hải, một bên là Phố Đông (Nơi có tòa tháp Minh Châu Phương Đông, nếu bạn muốn tìm hiểu kỹ hơn thì lên wiki đọc sẽ rõ).
Ba người bọn họ nói chuyện với nhau, Lục Dương cũng đã tới bên cạnh Từ Thi.
"Là mẹ ngươi đưa tới trường soa?"
"Ta tự mình đi tàu tới đây, không cho nàng đưa tới."
Từ Thi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lục Dương, đôi mắt nàng to sáng lóng lánh.
"Giỏi như vậy sao? Ngươi còn bắt taxi đến được trường học à." Lục Dương tán thưởng một câu, phải biết rằng, lần trước hắn đưa nàng về, còn là lần đầu tiên Từ Thi đi tàu đấy.
Lúc này mới qua bao lâu mà nàng đã tự đi được.
Từ Thi nhỏ giọng nói: "Cũng không có gì, lúc trước cùng ngươi về nhà, ta đã học được rất nhiều, thế nào là đi tàu, thế nào là bắt xe, mẹ của ta chỉ đưa ta đến ga tàu, còn lại ta tự lên tàu, bắt xe đến trường."
"Rất giỏi."
Lục Dương tự tận đáy lòng khen ngợi một câu, tích cánh của Từ Thi như vậy, có thể một mình đi lại, đã coi như là có tiến bộ rất lớn rồi.
Nhìn kỹ hình dạng của nàng, không biết một tháng nay nàng làm gì, mà đã thay đổi không nhỏ, Từ Thi giống như càng ngày càng xinh đẹp vậy, đôi mắt to cùng miệng nhỏ giống y như đúc mẹ nàng, quả thực như là một khuôn mẫu đúc ra.
Kiểu tóc cũng đã thay đổi.
Tóc mái phía trước đã cắt ngang trán, lộ ra đôi lông mi thật dài, đằng sau thì cột hai bím tóc đáng yêu.
"Đúng thật, càng ngày càng đẹp."
Lục Dương nhịn không được nói ra.
Từ Thi có chút thẹn thùng, nhưng vì được khen, sắc mặt còn rất vui mừng, nàng nói ra: "Đây là mẹ ta làm giúp cho, nàng nói như vậy mới đẹp."
"Ánh mắt mẹ của ngươi qua thật không tệ, mà tết năm nay, mẹ ngươi không bận sao?" Lục Dương hỏi.
Từ Thi lắc đầu: "Không có, tết năm nay mẹ ta toàn ở nhà chơi với ta, chỉ có đôi khi thường xuyên gọi điện ra ngoài, còn lại toàn dành thời gian dẫn ta đi chơi."
"A."
Lục Dương có chút kinh ngạc.
Lời nói của mình lần trước có tác dụng rồi sao, nên mẹ của Từ Thi mới biết quan tâm đến nàng, bất quá, đây là một chuyện tốt, nếu ở kiếp trước, đợi nàng sớm phát hiện tình hình của con mình, cũng không có cách nào thay đổi nữa rồi.
Hắn lại hỏi.
"Kết quả thế nào? Có rớt môn nào không?"
"Không, đều qua hết."
"Ngươi thật giỏi, ta cũng qua hết nè."
"Ngươi cũng rất giỏi.
Hai người nói chuyện với nhau.
Đinh Siêu ngồi ở phía trước, quay đầu lại, nhìn thoáng qua Lục Dương, lại nhìn Từ Thi ở bên cạnh, hắn có chút kinh ngạc nói: "Hình như tâm tình của Từ Thi càng ngày càng tốt phải không? Trước kia ta không thấy nàng như thế nhỉ?"
Lý Minh Bác suy nghĩ một chút, nói ra: "Chắc là do tình yêu đi."
Đinh Siêu cũng cảm thấy có đạo lý, nhưng trong lòng hắn chua không thôi, vì sao mọi chuyện tốt Lục Dương đều chiếm đoạt hết vậy, lấy vẻ đẹp của Từ Thi bây giờ, trong khoa máy tính, chắc chỉ có Trần Thu Nguyệt mới ganh đua cao thấp nổi, hơn nữa hai người hoàn toàn không giống nhau, một người dễ thương đánh yêu, một người quyến rũ không thôi, làm cho hắn chua xót nhất là, hai người này đối với Lục Dương rất thật lòng.
Mấu chốt nhất là hai người con hài hòa với nhau đấy.
Đinh Siêu nhìn Trần Thu Nguyệt ở phía trước, nàng đang cùng với Hứa Dung Dung cười nói, hoàn toàn không có chút gì gọi là dấm chua cả, điều này làm Đinh Siêu cảm thấy ghen tị không thôi.
---
Trong giảng đường, sinh viên đang vui vẻ nói chuyện với nhau, mọi người chia sẻ với nhau về dịp lễ của mình, một tháng không gặp mặt, ai ai cũng có nhiều chuyện để kể không hết.
Đợi đến lúc Kiều Khải Minh đi vào phòng, giọng nói mới dần nhỏ lại.
Kiều Khải Minh cầm lấy mic, vỗ vỗ vài tiếng, rồi nói.
"Mọi người yên tĩnh một chút."
Phòng học nháy mắt yên tĩnh lại.
Thấy phòng học im lặng, Kiều Khải Minh lúc này mới nói tiếp: "Hình như năm nay mọi người đều có rất nhiều chuyện vui nhỉ?"
Một đám sinh viên vui vẻ nói .
"Nghỉ thì được chơi thoải mái, nhưng bây giờ đi học lại rồi, mọi người phải tập trung vào việc học, hôm nay thầy muốn gặp lớp, là muốn thông báo một chuyện, chính là cuộc thi cuối kì năm trước, lớp chúng có một trăm năm mươi người đều tham gia cuộc thi, nhưng lại có đến bốn mươi hai sinh viên bị rớt tín chỉ, tỷ lệ này thật không nhỏ."
"Trong đó, sinh viên rớt tín nhiều nhất ở môn Toán Cao Cấp, chỉ riêng môn đó thôi đã có ba mươi tám sinh viên bị rớt rồi, còn có vài bạn, không chỉ rớt một môn mà còn nhiều môn khác, thầy muốn nhắc nhở các em một chút, nếu như rớt tín chỉ quả nhiều dẫn đến không đủ học phần, đến lúc thời điểm tốt nghiệp, các em sẽ không nhận được bằng.. Đây cũng không phải thầy nói lời giật gân, thầy cũng làm phụ đạo viên mấy khoa rồi, mỗi năm tốt nghiệp, đều có sinh viên vì bị nợ quá nhiều môn, dẫn đến bị nhà trường đổi học, đến lúc đó thì hối hận không thôi, còn tìm đến thầy khóc lóc nhờ giúp đỡ, nhưng lúc đó thầy cũng chỉ nói, ta không có cách nào khác..."