"Vô quy củ bất thành phương viên( Không có quy củ, không thành công), trường học có quy củ của trường học, những thứ này là điểm mấu chốt của trường học, không có ai ngoại lệ cả, hiện tại rất nhiều sinh viên rớt tín chỉ, đợi đến lúc tốt nghiệp thì các em hối hận đã muộn, đợi đến lúc đó cho dù các em đâm đầu vào tường, treo cổ tự tử, thầy cũng không giúp được, vì vậy, đối với học tập các em phải nghiêm túc, ít nhất là không được trốn học, không phải công việc của sinh viên là đi học sao, thế nào các em lại trốn học? Thầy cũng đã trao đổi qua lão sư dạy Toán, ông ấy nói đề cũng không khó, bình thường chỉ cần lên lớp nghe giảng, đi thi trên cơ bản không sợ rớt, vậy mà các em lại rớt nhiều như vậy, thế là thế nào đây?"
Trong giảng đường rất yên tĩnh, tựa hồ có một chút không khí áp lực, năng lực khống chế của Kiều Khải Minh rất mạnh, mới vừa rồi còn cười nói với sinh viên, bây giờ nói cho sinh viên xấu hổ không thôi, năm nhất đại học đã rớt môn, quả thật trong lòng bọn họ cũng rất hổ thẹn.
Nghĩ đến nếu rớt nhiều môn học, vậy thì bằng tốt nghiệp vài năm sau chỉ sợ không lấy được rồi, học đại học mấy năm mà không lấy được bằng, khi đấy gia đình bọn họ sẽ nghĩ thế nào, nghĩ đến, ai cũng cảm thấy áp lực.
"Trong khóa chúng ta có sinh viên nào rớt tín chỉ, thầy sẽ không nói ra, riêng thành tích của mình thì ai cũng biết rõ trong lòng rồi, sắp tới sẽ có một lần thi lại, đó là cơ hội cuối cùng của các em, từ đây đến kỳ thi lại còn khoản một tháng, thầy hy vọng các em có thể ôn tập, ít nhất là có thể đủ qua môn là được."
Nói xong những lời này, Kiều Khải Minh mới dừng lại một hồi.
Nét mặt nghiêm túc vừa rồi cũng giãn bớt, lộ ra một tia mỉm cười, hắn tiếp tục nói: "Chuyện thứ hai thầy muốn nói, là về vấn đề học bổng, học bổng của nhà trường nhất đẳng là 1200 tệ, nhị đẳng là 600 tệ, tam đẳng là 300 tệ, khoa máy tính chúng ta có năm bạn sinh viên đạt được học bổng nhất đẳng, theo thứ tự là lớp một Hồ Uy, lớp hai Lý Minh Bác, lớp hai Từ Thi, lớp ba Lôi Phi, lớp bốn Đổng Thụy, thầy hy vọng mọi người hướng về mấy bạn này để không ngừng học tập, cố gắng cho học kỳ sau, mình cũng đạt được học bổng của trường."
"BA-Ba-ba."
Thanh âm vỗ tay vang lên.
Rất nhiều sinh viên tỏ ra hâm mộ không thôi, hơn một nghìn tệ tương đương một tháng sinh hoạt của bọn họ rồi, hơn nữa còn được vinh dự đọc tên trước lớp, còn có một chút sinh viên, không đạt được học bổng nên có chút thất vọng.
"Ngọa tào, Minh Bác, ngươi phát tài rồi."
Đinh Siêu nhịn không được nện cho hắn một quyền.
Lý Minh Bác cũng có chút kích động, bất quá vẫn bình tĩnh nói :"Ngươi học tập thật tốt thì cũng có thể đạt được."
"Ta thì không có hy vọng , đến Toán Cao Cấp tí nữa cũng bị rớt rồi."
Đinh Siêu lắc đầu, hắn toàn trốn học chơi game, nên học bổng đối với hắn quá xa vời, nhìn đến bạn cùng phòng của mình có học bổng, hắn vẫn có chút hâm mộ, bất quá nghĩ đến Lục Dương cùng Lưu Lỗi không có, nên mới dễ chịu hơn một chút."
"Lỗi ca, không có học bổng sao?"
Lưu Lỗi suy nghĩ một chút, nói "Không biết, ta mấy môn kia cũng được, chỉ có Toán cao cấp hơi kém."
"Vậy thì xem ra chỉ có Lý Minh Bác mới có học bổng rồi, hôm nay ngươi phải mời khách đấy."
"Được được."
Lý Minh Bác cũng đồng ý thoải mái.
Ở hàng cuối cùng, Lục Dương nghe được tên Từ Thi, nhịn không được nắm tay của nàng, nói ra: "Ngươi thành tiểu phú bà rồi."
"Có một nghìn thôi mà."
Từ Thi cũng không giãy giụa, bỏ mặt Lục Dương nắm tay mình.
"Không giống, đây chính là tiền thưởng, ý nghĩa trọng đại, giữa trưa ngươi phải mời ta ăn cơm."
"Ừ."
...
Ngừng một lát, Kiều Khải Minh rất nhanh đọc tên sinh viên được học bổng nhị đẳng lên, lần này nhiều thêm được mấy người, trong lớp của Lục Dương có hai người được học bổng, một là Ngưu Nguyên Khôi, hai là Phó Mông.
Bất ngờ nhất chính là nữ nhân lớp số ba tên Dư Phương vậy mà cũng có học bổng, nữ nhân này lần trước bị Trần Thu Nguyệt giáo huấn một phen thì sau đó trung thực hơn nhiều, rút cuộc cũng không xuất hiện trước mặt Từ Thi nữa.
Học bổng tam đẳng thì có nhiều sinh viên hơn, hơn hai mươi người, trong đó có cả Hứa Dung Dung cùng Thẩm Yên, trong khoa tổng cộng có hơn ba mươi sinh viên được học bổng, tỷ lệ này quả thật không nhỏ.
Trần Thu Nguyệt cũng không có học bổng, Lục Dương đối với chuyện này cũng không ngoài ý muốn, thành tích của Trần Thu Nguyệt cũng bình thưởng, nửa năm nay theo Lục Dương nên cũng không chú tâm vào học tập, chưa rớt tín chỉ đã là may mắn rồi.
Tiền thưởng cũng không nhiều, nhưng được cái vinh dự.
Những số tiền này cũng không trao ngay cho sinh viên, mà mỗi người sẽ nhận được chi phiếu, về phần lúc nào nhận được tiền, thì còn phải xem hiệu suất của nhà trường thế nào.
Kế tiếp.
Kiều Khải Minh nói một chút về học kỳ mới, cũng với chương trình học.
Đại khái khoản mười giờ rưỡi, cuộc họp mới kết thúc.
Trong giảng đường, từng sinh viên lần lượt đi ra, đám người Đinh Siêu nhìn thấy Lục Dương với Từ Thi vẫn ngồi một chỗ, bọn hắn cũng rất thức thời, không gọi Lục Dương.
Trần Thu Nguyệt quay đầu lại nhìn mấy lấy, nhìn thấy hai người vẫn ngồi nguyên một chỗ, không nhúc nhích tí nào.
"Đại tỷ, ngươi không quản hắn ta sao?"
Hứa Dung Dung liếc Lục Dương đang ngồi cùng Từ Thi, quái dị nói ra.
"Ài, ta cũng muốn quản lắm, nhưng quản làm sao được bây giờ? Nếu không ngươi giúp ta quản đi." Trần Thu Nguyệt giang hai tay ra, vốn nàng còn có chút ghen, nhưng nghĩ lại, mình với Lục Dương đã ở với nhau nhiều ngày như vậy, còn đi Thượng Hải chơi đùa, bây giờ mà đi quấy rầy thì làm cho mình có chút keo kiệt.
Bất tri bất giác, Trần Thu Nguyệt cũng không biết, từ lúc nào bản thân mình tiếp nhận Từ Thi bên cạnh Lục Dương rồi, hơn nữa, còn phân chia thời gian.
"Vậy cứ để như thế à."
Thẩm Yên nhỏ giọng nói ra.
"Quản hắn nhiều như vậy làm gì, cứ mặc kệ hắn đi, không phải ta còn hai tỷ muội cái ngươi sao, đi, chúng ta đi ăn mực nướng, hai người các ngươi đều có học bổng, hôm nay các ngươi phải mời khách..."
Thẩm Yến cùng Hứa Dung Dung cực kỳ bội phục, đại tỷ quả thật tiêu sai, hai người theo Trần Thu Nguyệt rời đi.
Trong giảng đường mọi người đều đã rời đi hết, chỉ còn Lục Dương cùng Từ Thi.
"Đi ăn cơm bây giờ không?"