Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 205: Họp Lớp




"Em cứ tiếp tục ăn đi, anh đi nghe điện thoại."

Lục Dương nhận lấy di động, sau đó đi ra ngoài tiệm ăn.

Nhìn vẻ mặt bối rối của Lục Dương lúc nãy, Trần Thu Nguyệt đặt đũa xuống, trong lòng nghĩ đến cái tên vừa rồi.

"Nguyên lai nàng ta gọi là Quan Nguyệt, chúng ta cùng mang chữ Nguyệt đây."

Nàng thông minh như vậy, làm sao không thể đoán ra được là ai vừa gọi tới được chứ.

Chỉ sợ đây chính là bạn gái thời cấp ba mà Lục Dương từng nói.

Quan Nguyệt, mặc dù Lục Dương thích ngươi.

Nhưng ta nhất định sẽ không chịu thua.

Ở ngoài cửa.

Nhìn thấy Trần Thu Nguyệt cũng không đi ra theo, Lục Dương mới nghe máy.

"Quan Quan, ăn cơm chưa?"

"Đang ăn a, hôm nay là họp lớp của chúng ta, đáng tiếc là anh không có ở đây." Giọng nói Quan Nguyệt ở trong điện thoài truyền đến.

"Họp lớp à, vậy thì em ăn nhiều một chút, đừng có lỗ vốn nha."

Nếu là họp lớp của năm tám năm sau đó, Lục Dương còn có chút bận tâm có nên cho Quan Nguyệt tới hay không, bây giờ thì không sao cả.

Bọn hắn vừa mới lên đại học được nửa năm, họp lớp cũng chỉ kể về cuộc sống sinh hoạt đại học của mình, không giống như năm sáu năm sau, đều ganh đua so sánh lẫn nhau, trước mặt thì tươi cười, sau lưng thì nói xấu.

Quan Nguyệt cười nói: "Em ăn nhiều lắm, không sợ lỗ vốn đâu."

Bên kia giống như đang chọc ghẹo Quan Nguyệt, Lục Dương dặn dò: "Vậy thì đừng có về muộn, trên đường chú ý an toàn."

"Anh không cần phải lo, em đi với La Phương, tí nữa hai người bọn em thuê ta xi đi về."

"Vậy thì tốt rồi, mà em gọi anh có chuyện gì?"

Lục Dương hỏi.

"Có a."

Quan Nguyệt giống như đã đi ra ngoài, đến một nơi yên tĩnh, nói ra: "Hôm nay họp lớp nhiều bạn học đều không đến, La Phương nói, bởi vì sau khi tốt nghiệp nên mọi người đều ở những nơi khác nhau, chờ sau khi đi học lại, ở Lục Thành tổ chức một buổi họp lớp, hiện tại đang kiểm kê xem ai đi được, nên anh có tới không."

Lục Dương suy nghĩ một chút, nói: "Em đi thì anh đi."

"Được, vậy tí nữa em nói với bọn họ."

"Còn có Ngô Bá, em bảo La Phương gọi hắn hỏi một cái."

Lục Dương nhắc nhở.

"Được, em biết rồi."

"Vậy cứ nhất trí thế đi, anh đi ăn cơm đã."

"Được, bai bai."

Cuộc gọi chấm dứt, Lục Dương lúc này mới cất điện thoại vào trong áo, sau đó điền nhiên như không có việc gì quay về bàn ăn.

"Nói chuyện xong rồi à."

Trần Thu Nguyệt cầm lấy tô canh, hút một miếng, rồi đảo đôi mắt đào hoa của mình liên hồi trên người Lục Dương, làm hắn có chút sợ hãi.

"Nói xong rồi, hỏi anh có tham gia họp lớp không."

Lục Dương thuận miệng nói ra.

Hắn không giải thích gì nhiều.

Hai người đều rất ăn ý, ngầm hiểu lẫn nhau.

"Dẫn em đi cùng?"

Lục Dương lắc đầu: "Việc này không được."

Nếu đem Trần Thu Nguyệt đi cùng, không phải mang bom đi tự sát sao.

"Em biết ngay mà."

Trần Thu Nguyệt xác định suy đoán lúc này của mình đúng rồi, nàng cảm giác món gà này cũng không ngon nữa.

"Em ăn no rồi."

Nàng buông đũa xuống.

Lục Dương sao có thể không biết nàng đang nghĩ gì, hẳn là đang ghen rồi, hắn chỉ có thể buồn bực ăn chén cơm rồi sau đó đi ra tính tiền, thời điểm về nhà, Trần Thu Nguyệt chỉ đi theo phía sau, gương mặt có chút rầu rĩ không vui.

Quả nhiên, tối về nàng không cho Lục Dương đụng vào.

Lục Dương chỉ có thể yên lặng ôm nàng.

"Em đành chịu ủy khuất vậy."

Hắn biết rõ Trần Thu Nguyệt vẫn chưa có ngủ.

"TA không có gì ủy khuất hết, ta cũng không đạo đức giả đến như vậy, đều là lỗi cua ta, ai bảo ta không cận thận yêu ngươi cơ chứ."

Trần Thu Nguyệt vẫn không quay đầu lại, đưa lưng về hắn nói ra.

Lục Dương đành hỏi: "Vậy ngày mai em có đi thượng hải không."

"Đi."

Trần Thu Nguyệt trả về một chữ.

Lục Dương cười cười, vỗ bả vai của nàng, nói ra: "Vậy thì tốt rồi, ngủ sớm đi, ngày mai anh kêu em rời giường."

Nói xong, hắn nhắm mắt lại, chậm rãi tiến vào mộng đẹp.

Rất lâu sau.

Trần Thu Nguyệt xoay đầu lại, nhìn Lục Dương đã ngủ ở bên cạnh, khuôn mặt trứng ngỗng đang căng giãn ra, nàng nhẹ nhàng hướng tới, hôn một cái vào trán Lục Dương, nói.

"Lục Dương, anh đừng trách em nha, mẹ của em nói, nữ nhân keo kiệt một chút, nam nhân mới biết đau lòng."

...

Thưởng Hải, ga tàu.

Trần Thu Nguyên xinh đẹp, trẻ trung bước ra từ nhà ga, nàng đi tới đâu hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của mọi người, đặc biệt là mái tóc đỏ của nàng, gây chú ý cho rất nhiều người qua lại.

Nếu không phải nàng đang nắm tay Lục Dương, đoán chừng chỉ sợ sẽ không ít người tới xin số điện thoại.

Đối với ánh mắt nhòm ngó của mọi người, Trần Thu Nguyệt cũng đã sớm quen rồi.

Vợ chồng không có mối thù một đêm, giận dỗi của ngày hôm qua như thể biến mất, hai người đã hòa thuận như lúc ban đầu, Trần Thu Nguyệt kéo lấy cánh tay Lục Dương, nhỏ giọng nói.

"Nam nhân đều như vậy sao?"

"Haha, không phải do em đẹp hay sao?"

Lục Dương khen ngợi một câu.

"Anh nói xem, em có nên nhuộm đen lại không, em cảm giác mày nãy cũng dễ làm người khác để ý quá rồi." Trần Thu Nguyệt cũng đã nhận ra vấn đề, thời điểm lên cấp ba, nàng chơi cùng với đám tỷ muội của mình, mỗi người đều nhuộm một loại màu tóc khác nhau, lúc đó nàng cảm giác vô cùng rất ngầu, lên đại học, nàng mới biết, nhìn đồng tóc của mình có chút lạc loài, nếu như không phải đã quen thuộc màu này, nàng khẳng định sẽ đi nhuộm đen lại.

"Không cần, đẹp như vậy mà nhuộm đen lại làm gì, để bọn họ ghen tị đi."

Lục Dương nắm tay của nàng.

Trong nội tâm Trần Thu Nguyệt tỏ ra vui thích, hỏi: "Vậy trước tiên mặt kệ bọn họ, mà bây giờ chúng ta đi đâu trước."

Nàng biết rõ mục đích Lục Dương tới Thượng Hải là gì, việc đầu tiên là bàn chuyện làm ăn, có hai công ty Lục Dương phải tới đàm phán, việc khác thì tới bái phỏng thầy của hắn. Lần trước ở trên sân trường, Lục Dương nói quen biết một thầy giáo dạy hí kịch, lúc đó nàng còn tưởng hắn nói đùa, không nghĩ tới hóa ra là thật.

Hí kịch nha, lúc trước cũng từng là giấc mơ của nàng a.

"Đi phía đối tác xem trước, khả năng thành công rất nhỏ, có lẽ không cần tốn nhiều thơi gian đâu."

Ở Thượng Hải có hai công ty, Lục Dương cũng không ôm hy vọng gì quá lớn, hắn đã từng sống qua ở thành phố này, nên biết rõ, công ty ở đây luôn có chút gì đó ưu việt hơn các công ty khác.