Giống như bọn họ luôn đi đầu trong phát triển và phổ biến trên thế giới, nên tầm mắt của bọn họ luôn rất cao, không thèm để ý công ty ở trong nội địa có bao nhiêu mặt mũi.
Đương nhiên, người ta kiêu ngạo dù sao cũng có vốn liếng.
Nơi đấy giá thành sinh hoạt cao, tiền thuê nhà cao, tuyển dụng nhân viên tiền lương cũng rất cao, ở chỗ này có thể sinh tồn được, khẳng định rất tài giỏi.
Giống như dân IT vậy, ở Thượng Hải một tháng tiền lương cũng đã hơn một vạn rồi, quay về Lục Thành, khả năng đến bốn nghìn cũng không nhận được, vì vậy dân kỹ thuật ở hai bên chênh lệch rất lớn, người tài giỏi đều đi đến Thượng Hải sinh sống, hơn nữa, ở phương diện kỹ thuật, bọn họ còn cao hơn thành thị ở trong nội địa rất nhiều.
Bắt một chiếc taxi, hơn nửa giờ sau, bọn hắn đi tới công ty đầu tiền.
Ở trước đại sảnh gọi một cuộc điện thoại, rất nhanh đã có người xuống tiếp đãi, là một người phụ trách hạng mục, cũng không phải lão bản hay quản lý cấp cao.
Đến lão bản cũng không thèm lộ diện, có thể thấy được, đối phương cũng không xem trọng công ty của Lục Dương, người phụ trách cũng báo một cái giá quá cao, bắt Lục Dương phải đưa trước mười vạn cho một bộ manga, Lục Dương suy nghĩ một chút liền từ chối.
Công ty thứ hai thì ngược lại, Lục Dương gặp được lão bản, lão bản là một trung niên nhân, đối với Lục Dương còn trẻ như vậy mà đã khởi nghiệp thì rất thưởng thức, hơn nữa còn có ý định mời Lục Dương ở lại dùng bữa trưa.
Bất quá, Lục Dương vẫn là cự tuyệt.
Bởi vì gia hỏa này, ánh mắt hắn nhìn Trần Thu Nguyệt không đúng.
Một gia hỏa mà nhớ kỹ nữ nhẩn của mình, Lục Dương thật sự không muốn cùng hắn có bất kỳ quan hệ gì.
Rời khỏi công ty.
Trần Thu Nguyệt khó chịu nói ra: "Tên gia hỏa kia thật đáng ghét."
Lục Dương hừ lạnh một tiếng, nói ra: "Có một câu nói không ai mãi mãi hèn sao? Ta đảm bảo, một năm sau, cái tên này gặp ta, chén rượu phải thấp xuống ba phần."
"Vẫn là chồng em đẹp trai nhất."
Ở trước ánh mắt nhiều người, Trần Thu Nguyệt hôn Lục Dương một cái, sau đó lại vội dùng khăn tay của mình giúp hắn chà son môi.
Ở đại sảnh, có một tiểu bàn tử đang trợn mắt há hốc mồm nhìn xem, hắn có chút mờ mịt, bản thân mình bao lâu rồi chưa ra khỏi cửa, thế giới bên ngoài hiện tại đều cởi mở như vậy sao?
Lục Dương cũng nhìn thấy tiểu bàn tử.
Cảm thấy gia hỏa ngơ ngơ ngác ngác thật đáng yêu, hắn đi tới, hỏi.
"Ngươi cũng là nhân viên ở đây sao?"
"Không phải, không phải."
Bàn tử(mập mạp) có chút sợ hãi, lắc đầu nói ra: "Tôi đến tìm bọn họ bàn chuyện hợp tác."
"Nhà ngươi cũng vẽ manga sao?"
Lục Dương kinh ngạc hỏi.
"Miễn cương xem như thế đi." Bàn Tử cũng không biết mình có tính là dân chuyên nghiệp không, vừa đúng thời điểm này, một người trẻ tuổi cao gầy đi ra, vừa tới cửa, hắn đã tức giận nói to :"Quá coi thường người khác rồi, thằng biên tập này chính là một tên mù lòa, lại nói manga của chúng ta không đáng một xu."
"Được rồi, được rồi, Đại Tiên, chúng ta đi chỗ khác hỏi thử được."
Bàn tử an ủi một câu.
"Các cậu có thể đưa manga tôi xem một chút không?"
Lục Dương đột nhiên nói ra.
Bản thân hắn đang đi tìm manga đấy, nếu đã trùng hợp gặp phải hai người này, Lục Dương cảm thấy nên coi thử một phen.
Nhìn hai người đang do dự, Lục Dương lấy ra một tờ danh thiếp vàng óng, nói ra: "Đây là danh thiếp của tôi, các cậu nhìn một chút đi."
Bàn Tử nhận lấy danh thiếp nhìn nhìn.
Sau đó kinh ngạc nói ra: "Ngươi chính là chủ tịch của CCmanga, quả nhiên còn trẻ như vậy."
"Cậu biết tôi?"
Lục Dương hiếu kỳ hỏi.
Bàn Tử vội vàng giải thích, nói: "Chúng tôi đều có tài khoản trên CCmanga, tôi với Đại Tiên có đánh cuộc, nói chủ tịch của CCmanga khẳng định còn rất trẻ, bằng không làm sao làm ra một giao diện bắt mắt như vậy được cho trang web, thế mà Đại Tiên còn chưa tin, nhìn đi, haha, hiện tại ta thắng rồi..."
Nam tử cao gầy bên cạnh kinh ngạc hỏi: "Ngài thật là chủ tịch của CC sao?"
Lục Dương cười nói: "Không thể giả được, CCmanga hiện tại cũng chưa có nổi tiếng, chắc cũng không ai rảnh rỗi đi giả mạo chủ tịch làm gì đâu."
Trần Thu Nguyệt cũng hứng thú nhìn hai người bọn họ.
Không nghĩ tới công ty Lục Dương lại lợi hại như vậy, ở Thượng Hải mà cũng gặp người biết.
Nghe được câu trả lời khẳng định của Lục Dương, Bàn Tử có chút kích động, nói ra: "Tôi thích nhất là quyển
Nhìn Bàn Tử chỉ nói khích lệ, Lục Dương cũng không thèm để ý chút nào.
'"Đúng rồi, quên giới thiệu, bút danh của ta là 'Bông Tuyết', đây là ông bạn già của ta, bút danh la Bàn Ti Đại Tiên, bất qua ta cũng tính đổi bút danh của mình thành Tiểu Tân..."
Tiểu Tân, Bàn Ti Đại Tiên.
Danh tự sao lại nghe quen tai như vậy.
Lục Dương cố nhớ lại, bất quá, nam tử bên kia đã lấy ra một chồng bản thao, nói: "Chủ tịch Dương, đây là bản thảo chúng tôi."
Sau khi biết rõ thân phận của Lục Dương, bọn hắn cũng không làm kiêu, chủ tịch của trang web manga còn không đến mức lừa gạt ý tưởng của bọn họ làm gì.
Lục Dương cầm lấy tờ đầu tiên nhìn nhìn, cảm thấy có chút quen thuộc, lại nhìn mấy tấm tiếp theo, trong mắt hiện lên vài phần kinh ngạc.
"Cài này... cái này không phải là..."
Lục Dương nhìn nhân vật, một đạo sĩ mặc đạo vào màu vàng nhìn hơi ngốc ngốc, đây không phải là Vương Phú Quý sao?
Hắn lại lật tiếp vài trăng.
Đây là Bạch Nguyệt Sơ.
Đồ Sơn Tô Tô.
Đồ Sơn Nhã Nhã.
Đây không phải là
Hồ yêu tiểu hồng nương sao.
Khó trách lúc nãy nghe tên lại quen như vậy, hóa ra là hai người bọn họ.
Thần sắc Lục Dương trở nên quái dị.
Không nghĩ tới bản thân mình lại đụng phải đoàn đội tác giả , hơn nữa nhìn bộ dạng chán nản của bọn họ bây giờ, cái này chẳng phải nói....
Hai người nhìn Lục Dương có chút khác thường, bọn hắn liền có chút hối hận.
"Chúng tôi lúc trước có viết một quyển là 'Sổ tay hồ ly tinh' đăng trên Youqi, phản hồi cũng không tệ lắm, vì vậy liền cải biên một tí, nên vẽ nên bộ truyện này... Trước mắt mới chỉ có năm tập đầu, hiện tại chúng tôi vẫn tìm nền tảng để hợp tác."
Đại Tiên thở dài, nói ra: "Nhưng mấy công ty này quá hắc, đòi dùng mấy vạn tệ mua toàn bộ bản quyền, quả thực chính là đang năm mờ, thật sứ nếu không tìm được nền tảng để đang, chúng tôi sẽ hợp tác với tạp trí."
Lục Dương mặt không đổi sắc, đem bản thao đưa lại cho bọn hắn, sau đó nói: "Manga của các cậu tôi rất thích, có cân nhắc đến hợp tác với nền tảng CC không?"