Chủ thuê nhà nhíu nhíu mày, nói ra: "Cái giá này đã là rất thấp rồi, thấp hơn nữa tôi không tiếp nhận nổi."
Lục Dương cười nói: "Nếu không thì như vậy đi, Trương ca, sau mươi vạn, tôi thanh toán một lần luôn cho ông, thích tiền mặt hay chuyển khoản cũng được, với lại số tiền này, ở Lục Thành có thể mua được mấy cửa hàng ở vị trí tốt, kiếm tiền so với tòa nhà này của ông còn tốt hơn, bây giờ ống tính lại đi, một tháng mới có năm người thuê thì kiếm được bao nhiêu tiền."
Từ Phượng Niên cũng nói: "Trương ca, cũng chỉ giảm giá năm vạn mà thôi, cũng không quá nhiều, thời gian là tiền bạc, ngài bán đi nhanh thì càng nhanh được qua nước ngoài gặp con mình."
Chủ thuê nhà do dự một hồi, lại gọi cho vợ mình hỏi ý kiến, cuối cùng mới trả lời: "Nếu không phải tôi gấp gác, cái giá này tôi cũng sẽ không đồng ý đâu."
Lục Dương mỉm cười, không nói gì.
Cái giá Lục Dương đưa ra đã hợp lý, chỉ có điều lợi nhuận không nhiều mà thôi, ông cũng không cần giả vờ làm gì.
Thanh toán một lần sau mươi vạn, ở Lục Thành cũng không có mấy người có thể tùy tiện lấy ra, cho dù có lấy ra được, cũng không tới 'Thanh Thôn' mua nhà làm gì, giống như lúc nãy Lục Dương mới nói vậy, thà lấy sau mươi vạn mua hai cửa hàng kinh doanh còn lời hơn.
Về phần đợi đến lúc di dời thì còn lâu, nhìn lão Trương vội vàng như vậy, chỉ sợ ông cũng không đợi được đến lúc đó.
Bàn xong giá tiền, việc kế tiếp liền giao cho Từ Phượng Niên xử lý rồi.
Ký hợp đồng xong, Lục Dương đưa qua tiền cọc, sau đó hắn cùng lão Trương đi tới ngân hàng, đêm số tiền còn lại nhờ ngân hàng giám thị, đợi đến lúc hoàn thành xong mọi thủ tục, thì số tiền kia sẽ bị ngân hàng chuyển qua cho người chủ nhà.
Như vậy cả hai bên đều không cần lo lắng gì rồi.
Chủ nhà gặp Lục Dương quyết đoán như vậy, cũng không lằng nhằng, cái loại quá trình sang tên đều vô cùng phối hợp, còn đem tin tức cái gia đình thuê nói cho Lục Dương biết.
Tòa nhà này tổng cộng có năm hộ gia đình.
Tầng ba hai hộ.
Tầng bốn hai hộ.
Tầng sáu một hộ.
Về phần tầng một cùng tầng hai, bởi vì giá hơi cao một chút, nên không có người nào thuê, Lục Dương cũng từng đi vào xem rồi, loại phòng như thế này, người có điều kiện cũng chẳng lựa chọn vào ở làm gì.
Tầng ba ba có hai hộ gia đình, theo thứ tự là phòng 301 với phòng 306, một gian thì do một đôi vợ chồng ở, gian khác thì do một cặp đôi mới tốt nghiệp đại học thuê.
Tầng bốn thì có hai gian, do hai sinh viên năm bốn sắp tốt nghiệp thuê.
Tầng sáu thì có một phòng do một tiểu cô nương thuê, có thể do giá rẻ nhất nên mới lên tầng sáu ở, cũng chỉ 180 tệ một tháng mà thôi,
Bởi vì còn là ban ngày, người thuê đều không có nhà, chủ thuê nhà cũng không có thân thiết gì với tường người ở đây, nên chỉ có gọi một cú điện thoại thông báo chỗ này đã đổi chủ.
Lục Dương cũng không vội gặp mặt từng khách trọ của mình làm gì, hắn đợi hoàn thành xong mọi thủ tục thì sẽ tới xem một lần.
Từ 'Miếu Thôn' trở về, bây giờ đã hơn sáu giờ chiều.
Từ Phượng Niên được Lục Dương đưa tới Tây Môn.
"Tiểu Tử, hôm nay làm phiền cậu rồi."
Lục Dương cười nói.
"Không phiền, không phiền."
Từ Phượng Niên liên tục khoát tay.
Kỳ thật hôm nay vô cùng thuận lợi, chủ yếu là bên bán thì gấp gác, bên Lục Dương thì thoải mái, nên rất nhanh đã thống nhất được giá cả, về phần quá trình định giá, hắn cũng đã làm qua biết bao nhiêu lần, nên cũng không có gì khó cả.
Lục Dương từ trong ví lấy ra một xấp tiền, đại khái hơn hai nghìn, nói ra: "Cậu cầm lấy số tiền này đi."
"Lục ca, ngài khách khí quá, không cần nhiều như vậy."
Bản thân Từ Phượng Niên bán một căn phòng nhỏ, cũng chỉ có được một hai nghìn mà thôi, nhưng tòa nhà này cũng không phải do hắn tìm được, hắn chỉ đi theo làm nhân vật cố vấn, vì vậy đừng nói hai nghìn, năm trăm tệ cũng được rồi.
Dù sao cái này cũng là việc riêng, công ty cũng không biết, cũng sẽ không có tiền hoa hồng cho công ty.
"Cầm đi, lần sau tôi còn đến tìm cậu giúp đỡ."
Lục Dương đem tiền nhét vào tay hắn, Từ Phượng Niên đành nhận lấy, liên tục cảm ơn không thôi, sau đó mới xuống xe, tiến về căn phòng mình thuê ở đây, đến một nơi không có ai, Từ Phượng Niên cầm xuất tiền ra, đếm đếm, trong mắt thì hiện lên nét vui sướng, hắn nắm chặt hai quả đấm, đối với chính mình cổ vũ một câu: "Từ Phượng Niên, Cố gắng lên!"
Đem xe đỗ dưới tầm hầng chung cư' Hoa Đình', Lục Dương ngồi thang máy đi lên tầng sáu.
Mở cửa.
Hắn liền sửng sốt.
Bởi vì trong nhà sạch sẽ hơn trước rất nhiều.
Trần Thu Nguyệt mang một chiếc tạp dề, nàng đang ở trong phòng bếp bận rộn, nhìn thấy Lục Dương trở về, nàng rửa tay mình sau rồi đi tới, cười nói: "Bất ngờ không?"
"Có chút bất ngờ, không nghĩ tới em lại tới nhanh như vậy, sao lại không gọi cho anh để anh tới đón." Lục Dương đổi giày thành một đôi dép lê.
Trần Thu Nguyệt đem giày của hắn cất vào trong tủ, cười nói: "Đón cái gì mà đón, em cũng không phải ngốc nghếch như Từ Thi."
"Được rồi, em thông minh nhất."
Lục Dương hứng thú chạy đến phòng bếp xem, tò mò hỏi: "Từ lúc nào em biết nấu cơm rồi hã."
"Em vẫn luôn học tập mà, chỉ là hơi kém với người nào đó một chút thôi."
Trần Thu Nguyệt bưng lên một dĩa tôm bự, nói ra: "Thế nào, nhìn qua cũng không tệ phải không."
"Màu sắc không tệ, mui thơm cũng được, còn mùi vị phải nếm thử mới biết."
Chạy một ngày nay, Lục Dương đã có chút đói bụng, đột nhiên nhìn đĩa tôm như vậy, hắn không tự chủ mà nuốt nước bọt.
"Haha, vậy anh nếm thử đi."
Trần Thu Nguyệt cười vui vẻ, nói.
"Tay anh có chút bẩn, em đút cho anh ăn đi."
Trần Thu Nguyệt liếc hắn một cái, sau đó vẫn cẩn thận bóc bỏ, đem miếng thịt tôm đút vào trong miệng Lục Dương, nói ra: "Nhìn anh bây giờ có chút giống Trụ Vương."
Lục Dương nghe vậy nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, nói ra: "Còn em chính là Đắc Kỷ của anh."