Thành Thôn.
Sáu giờ chiều, Đinh Siêu đúng giờ đi vào tiệm nét, nhìn thấy Chu Đình Đinh đang kiểm kê lại đồ uống, hắn cửa nói: "Tan làm à."
"Đúng vậy a."
Chu Đình Đình nhìn thấy Đinh Siêu một mình tới chơi, tò mò hỏi: "Bằng hữu đẹp trai của ngươi đâu?"
"Hắn à, quay về trường rồi."
Đinh Siêu cầm lấy thẻ hội viên của mình đặt trước quầy, có chút hả hê nói: "Trường học chúng ta cách nơi này rất xa, chỉ sợ về sau hắn sẽ không tới nữa đâu."
"Vậy sao."
Chu Đình Đình có chút thất lạc.
Nàng còn tưởng mình có thể vô tình gặp thêm hắn lần nữa.
Duyên phận của mình cứ như vậy biến mất sao?
"Nếu ngươi mời ta một lon red bull, ta có thể cho ngươi QQ của hắn." Đinh siêu chớp chớp mắt, cười nói.
"Thôi, không cần."
Chu Đình Đình lắc đầu.
Vốn là bèo nước gặp nhau, coi như biết QQ của người ta thì thế nào, người ta cũng sẽ không đến chỗ này nữa rồi, huống chi bản thân nàng chỉ là một thu ngân nho nhỏ, tiền lương một tháng cũng chỉ có hai nghìn tệ, làm sao xứng với người ta.
Cô bé lọ lem còn có cha làm bá tước, vịt con xấu xí thì vốn là thiên nga hoa lệ rồi.
Ta thì có cái gì.?
Không quấy rầy mới là tốt nhất.
Chu Đình Đình cấm lấy thẻ hội viên của Đinh Siêu, nói ra: "Còn có năm tệ, có nạp thêm hay không?"
"Nạp năm mươi đi."
Đinh Siêu lấy tiền ra.
Chu Đình Đinh đem tài khoản Đinh Siêu nạp thêm tiền, tính cả tiền khuyến mãi là được tám mươi tệ, xử lý xong, nàng ra ngoài quầy đến lại một chút, sao đó giao ban rồi về nhà.
Nàng cũng ở 'Miêu Thôn', cũng chỉ ở một mình mình, nàng là một người mới lên Lục Thành sinh sống, cũng không có quen ai, lại không có bằng cấp, tìm được một công việc trông nét đã là không tệ rồi.
Ở một tiệm trái cây, nàng mua hai cân hoa quả, sau đó mới đi về nhà.
Tới nhà, nàng phát hiện quảng cáo bán nhà đã được bỏ đi.
"Đã bán được rồi sao?"
Vừa lúc đó.
Ở bên ngoài có một nữ nhân trung niên đi làm trở về, nhìn thấy Chu Đình Đình ngây ngốc ngoài cửa, nàng vừa cười vừa nói: "Hôm nay chủ thuê có gọi đến cho chúng ta, nói đã sang tay cho chủ mới, chúng ta cứ ở bình thường cho đến tháng sau, để xem ông chủ mới nghĩ thế nào đã, mà ngươi không nhận được điện thoại sao?"
Chu Đình Đình cầm lấy điện thoại nhìn nhìn, không có bất kỳ cuộc gói nhỡ gì, ngược lại là có một tin nhắn thông báo, nàng mở ra đọc đọc.
"Hy vọng chủ mới không tăng tiền nha a."
Chu Đình Đình nắm nắm điện thoại.
Nàng cùng nữ nhân trung niên nói vài câu, sau đó đi cửa hàng tạp hoa đối diện nạp một cái thẻ điện thoại, lại ở ven đường mua một tô bún thập cẩm cay, sau đó mới một mình quay về tầng sáu.
...
Đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, Lục Dương cùng Trần Thu Nguyệt tập thể dục một đêm, sáng sớm, Lục Dương tinh thần phấn chấn đi tới trường học.
Trường học vẫn chưa khai giảng, nên sinh viên vẫn chưa trở lại.
"Lâm ca, hôm nay ngươi vẫn làm việc à."
Lục Dương rút một điếu thuốc, đưa cho bảo vệ trường học.
Nhận lấy thuốc lá, bảo vệ vội vàng tiếp lấy, cười nói: "Trường học vẫn chưa mở mà, cậu quay lại sớm vậy làm gì."
Lâm Hổ biết rõ về người trước mặt này không hề đơn giản, tuổi con trẻ đã đi xe sang, hơn nữa, thời điểm bắt trộm, còn lấy mười vạn tệ tiền mặt ra làm mồi câu, câu chuyện này được đám bảo vệ bọn hắn thảo luận thật lâu a.
"Ta có mở một công ty ở vườn khởi nghiệp, hôm nay là ngày đi làm đầu tiên, ta làm lão bản cũng không thể tới muộn được."
Lục Dương cười nói.
Tay cầm thuốc lá của Lâm Hổ hơi hơi run lên, sau đó cười nói: "Vậy thì phải sau này gọi cậu là Lục lão bản rồi."
"Haha, không cần khoa trương như vậy, cứ tùy tiện kêu là được rồi."
Sau khi Lục Dương rời đi, trong phòng bảo vệ, một người khác đi ra, cười nói: "Hút thuốc à."
"Ừ, cậu nhìn thấy cậu học sinh đằng kia không? Về sau gặp phải thì khách khí một chút, có lẽ tương lai chúng ta có thể nhờ hắn giúp đỡ gì đó được" Bảo vệ chỉ vào bóng lưng của Lục Dương.
"Được, biết rồi, ta cũng không ngốc, mà tiểu tử nhà ngươi sắp đi lính ra rồi à, muốn hắn hỗ trợ ư?" Bảo an cười nói.
Lâm Hổ nhẹ gật đầu: "Về sau thuận miệng nhờ hắn giúp một cái, hiện tại tìm việc khá khó khăn, ta cũng không muốn hắn đi làm bảo vệ như ta làm gì."
---
Vươn khởi nghiệp, tòa nha A, tầng bảy.
Lục Dương đi vào công ty.
Bởi vì bây giờ mới hơn bảy giờ, công ty vẫn chưa có ai, Lục Dương một mình trở lại văn phòng, dùng khăn lau sạch ghế ngồi của mình, khu vực bên ngoài thì đã có nhân viên vệ sinh quét dọn, còn văn phọng làm việc của Lục Dương thì bình thường đều một mình hắn xử lý.
Cầm theo thùng rác đi ra ngoài, hắn vừa bắt gặp Lữ Tiểu Vũ khí phách tao nhã từ thanh máy đi ra, ở bên cạnh nàng, còn có một cố bé mười mấy tuổi.
"Ai chà, kỳ lạ à nha, chủ tịch, ngài tới sớm như vậy làm gì?"
Lữ Tiểu Vũ kinh ngạc hỏi.
Nha đầu bên cạnh thì nhìn từ trên xuống dưới Lục Dương, trong miệng còn lẩm bẩm vài câu thích hợp với dì lắm.
"Em nói cái gì?"
Lữ Tiểu Vũ trừng mắt nhìn nàng.
Lục Dương cười nói: "Giám đốc Lữ, tiểu muội muội xinh đẹp này là ai vậy, sao không giới thiệu một cái đi."
Nghe được Lục Dương nói vậy, trong mắt Lữ Tiểu Vũ hiện lên vài phần nham hiểm, nàng cười nói: "Chủ tịch, nàng là cháu gái của ta, gọi là Lư Tiểu Bạch, là con gái của anh trai ta."
Nói xong, nàng hướng về phía Lữ Tiểu Bạch, nói ra: "Tiểu Bạch, đây là lão bản của dì, mau gọi đại ca đi."
Lục Dương nghe xong liền biết Lữ Tiểu Vũ muốn chiếm tiện nghi của mình, bảo cháu mình kêu là đại ca, đây không phải vô duyên vô cớ làm mình trở thành thế hệ sau của nàng sao?
Giám đốc Lữ thật là nham hiểm a.
Lục Dương cũng không quan tâm việc này, chỉ cần công cụ hình người của hắn có thể kiếm được tiền, coi như kêu nàng là cô cô thì thế nào.
Dương Quá còn gọi Tiểu Long Nữ là cô cô đấy.
Bất quá, tiểu muội muội cũng không bị Lữ Tiểu Vũ lừa gạt, nàng bộ dạng tinh quái, nhút nhát gọi Lục Dương một tiếng: "Dượng."
Lục Dương sửng sốt, nhịn không được liền cười lên.