Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 198: Mua Nhà (1)




"Xin chào, ông là chủ nhà phải không?"

Đi vào chỗ hẹn, Lục Dương thấy được một nam nhân trung niên đeo kính đứng ở cửa ra vào.

"Đúng vậy, còn cậu chính là người hôm qua gọi điện sao?"

Trung niên nam nhân vội vàng đáp lại, tiến lên nắm tay.

"Là tôi."

Lục Dương nhẹ gật đầu.

"Chúng ta đi vào trò chuyên chứ."

"Vừa đi vừa nói."

Tuy rằng hắn thấy Lục Dương hơi trẻ tuổi, bất quá nhìn Tự Phượng Niên đi theo sau vẫn tương đối chuyên nghiệp, nam nhân trung niên vẫn mở cửa, dẫn bọn hắn đi vào.

Mới bước vào cửa đập vào mắt Lục Dương là một mảnh sân nhỏ, đi thêm trăm mét là đến tòa nhà.

"Có muốn nhìn một chút hay không."

Chủ thuê nhà chỉ vào tòa nhà nói ra.

"Được, dẫn tôi đi xem một chút."

Lục Dương cũng không lên tầng trên quan sát, hắn chỉ đi tầng một nhìn nhìn, nhìn mấy gian phòng ở, trên cơ bản bên trong đều trống không, tường thì đơn sơ thủng lỗ, nhìn qua là biết lâu rồi chưa tu sửa rồi.

Đây cũng là chuyện bình thường, dù sao phòng ở cũng rẻ như vậy, còn trông chờ gì được nữa.

"Cũng không có gì hay để xem tiếp nữa, chúng ta đi tìm chỗ nào nói chuyện đi."

Nhìn một hồi, Lục Dương liền mất hứng thú.

Tầng một đã như vậy rồi thì mấy tầng trên không cần nói nữa, dù sao hắn mua cũng không phải cho mình ở, nên sao cũng được.

Vào phòng, chủ thuê nhà rót hai chén trà, sau đó nói: "Tòa nhà này là do tôi lúc còn trẻ xây nên, dù sao cũng có hai mươi năm cảm tình, nếu không phải coi tôi ra nước ngoài định cư, hai vợ chồng tôi cũng định qua theo thì cũng không muốn bán tòa nhà này đi."

Lục Dương híp mắt lại, nói.

"Đại ca họ gì."

"Tại hạ họ Trương."

"Trương lão ca, ông sau này tính xuất ngoại, không có ý định trở về nữa sao?"

Chủ thuê nhà nhẹ gật đầu, nói ra: "Đúng vậy, bằng không tôi cũng sẽ không có ý định bán đi, dù sao tòa nhà này cũng là một cái tụ bảo bồn, đặt ở đây đều mỗi tháng kiếm được tiền."

"Tôi cũng chỉ có một đưa con trai, nó đã không chịu về rồi, hai vợ chồng chỉ còn cách qua theo thôi."

Nói đến con mình, chủ thuê nhà nở nụ cười tươi rói.

Từ Phượng Niên chen vào hỏi: "Trương ca, phòng của ngài có giấy chứng nhận sở hữu chưa? Nếu không có thì chúng tôi cũng không dám mua đâu."

"Có, có, có."

Chủ thuê nhà lấy ba lô trước mặt ra tìm, đem hai kiện giấy lấy ra, nói: "Các cậu nhìn đi, tôi mang theo đây."

Hai kiện giấy chứng nhận, một cái là giấy sử dụng đất, một cái khác là giấy chứng nhận bất động sản, Từ Phượng Niên lấy tới kiểm tra một chút, sau đó mới nhẹ gật đầu, Lục Dương liền hiểu, giấy tờ không có vấn đề.

Đương nhiên, còn cần đi cục quản lý đất đai xác nhận lại một phen, hắn cũng không dễ dàng đưa tiền như vậy.

Lại nhìn một chút CMND của chủ nhà, xác nhận chủ nhà chính là người đứng tên, lúc này Lục Dương mới hỏi.

"Lão ca, ông định bán bao tiền."

Chủ nhà nghiêm mặt, nói ra: "Tòa nhà này của tôi, tuy rằng đã hơi lớn tuổi, nhưng vị trí không tệ, sân nhỏ trước chung cư có thể làm nơi buôn bán, chung cư thì có sáu tầng, mỗi tầng có năm phòng, tổng cộng có ba mươi gian, gian phòng ở tầng một với tầng hai đều có một phòng ngủ, một phòng khách, còn từ tầng ba trở lên thì chỉ có phòng ngủ, nếu tính giá thuê thị trường hiện nay, một tháng cũng có thể được tám chín nghìn, nằm thôi cũng có thể kiếm tiền..."

Từ Phượng Niên liền cười nói: "Hiện tại nhu cầu thuê ở đây không cao lắm, làm sao có thể thuê hết được, hơn nữa coi như có thể bị thuê hết, cũng phải tốn rất nhiều thời gian, với nhiều khách trọ vào sống ở đây, thì sự tình hằng ngày cũng lộn xộn đến chết rồi, làm sao có thời gian nằm mà đếm tiền như ngài nói đơn giản như vậy."

"Hơn nữa tôi nhìn căn phòng của ngài, so với những căn phòng mới xây ở đây thì thua xa, những căn phòng của ngài nếu đăng tin ra ngoài sợ cũng không được nhiều người tới thuê lắm, không tin thì ngài thử ủy thác cho quản lý chung cư, xem một tháng có thu nhập được năm nghìn tệ không."

Từ Phượng Niên quả nhiên là dân chuyên nghiệp, hắn mới nói mấy câu đã làm những ưu thế chủ thuê nhà kể trước kia đều biến mất.

Chủ thuê nhà lúng túng cười cười.

Hắn đương nhiên cũng đã tìm người quản lý tới hỏi, đừng nói năm nghìn, cho dù bốn nghìn cũng khó a.

Lục Dương cười nói: "Trương ca, tòa nhà này hiện còn mấy người thuê?"

"Trước mặt chỉ còn năm hộ, ta định bán nhà xong liền thông báo cho bọn họ biết để rời đi nơi khác."

Chủ thuê nhà có chút xấu hổ nói.

Mới năm hộ đến thuê.

Đây cũng là điều trong dự liệu, Lục Dương mới nhìn toàn bộ tầng một đều trống không, cũng liền hiểu rõ, nơi đây cũng không có nhiều người tới thuê phòng, nhưng đối với Lục Dương, đây là một tin tức tốt, nếu hắn mua tòa nhà này trong tịnh trạng không có phòng trống thì đây cũng là một chuyện phiền phức, hắn cũng không có thời gian đi xử lý từng việc ở trong chung cư, huống hồ, một tháng cũng chỉ hai ba trăm tệ tiền thuê, cũng không đáng để hắn đi thu làm gì.

Ít người thì tốt rồi.

Chờ bọn họ đến kỳ thuê nhà lần sau, nếu bọn họ rời đi hết, Lục Dương có thể trực tiếp đóng cửa chung cư luôn.

"Trương ca tính bán bao nhiêu."

Từ Phượng Niên hỏi tiếp.

Chủ thuê nhà do dự một chút, nói ra: "Sáu mươi lăm vạn."

Sau đó hắn vội vàng nói thêm: "Tôi vốn định bán bảy mươi vạn, nhưng nếu không phải vội vã ra nước ngoài gặp con mình thì cũng không bán với cái giá này đâu."

Từ Phượng Niên liếc nhìn Lục Dương, sau đó nói :"Dựa theo giá trị trường, thì cái giá ngài nói đã không tệ, dù sao tòa nhà này cũng có sáu tầng, nhưng nếu ngài để cái giá này thì khẳng định rất khó bán đi."

"Dù sao căn phòng này cũng hơn hai mươi năm tuổi rồi, đoán chừng có thế chấp ngân hàng cũng không được, với lại một lần lấy ra sáu mươi lăm vạn ở Lục Thành cũng chưa chắc đã nhiều, nếu mà tòa nhà nãy đã tốt như lời Trương ca nói, thì đã bán cho ngươi ở đây rồi, cũng không phải đăng quảng cáo làm gì."