Điện thoại tiếp nối, phía đối diện truyền đến giọng nói nam nhân trung nhiên.
"Xin chào, ai vậy?"
"Tôi nhìn thấy quảng cáo của ông nên gọi tới, ông bán nhà phải không?"
Lục Dương trực tiếp nói rõ nguyên nhân.
"Cậu muốn mua sao? Tòa nhà này cũng không phải ít tiền đâu." Nghe được giọng nói của Lục Dương, đối phương có chút nghi ngờ.
Lục Dương cười cười: "Vậy thì bao nhiêu, cũng phải nói ra cái giá chứ."
Hắn ngược lại không lo lắng gì cả.
Hiện tại giá nhà ở trong 'Thành Thôn' có thể cao bao nhiêu? Nhìn Đinh Siêu là biết, hắn đòi bán hết nhà ở đây để chuyển chỗ khác kia kìa, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ai lại mua nhà ở đây chứ.
Không ai mua, tự nhiên giá nhà sẽ không cao.
Cái gì, ngươi nói nơi này giải toa di dời đi chỗ khác? Đó cũng là sự tình mấy năm sau rồi, mà làm sao ngươi lại biết được.
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi bây giờ không có ở nhà, ngày mai gặp nhau được không?"
"Được, vậy thì trưa mai gặp."
Lục Dương nhàn nhạt nói ra.
"Được."
Đã hẹn được thời gian, Lục Dương cúp điện thoại.
Hắn cũng không hỏi giá liền luôn, dù sao mặc kể ở chỗ nào mua nhà, cũng không thể tỏ ra sốt ruột được, bằng không đối phương sẽ cảm thấy nghi ngờ mà ép giá.
"Thế nào rồi."
Nhìn thấy Lục Dương nói chuyện điện thoại xong, Đinh Siêu chạy tới hỏi.
"Hen gặp ngày mai, có thành công hay không thì mai gặp mới biết được."
Lục Dương cất di động vào túi áo.
"A, như vậy sao." Đinh Siêu lắc đầu, lại bắt đầu trong đám người tìm kiếm mỹ nữ thưởng thức.
Khoản tám giờ tối.
Hai người mới chia tay nhau, Đinh Siêu mời Lục Dương về nhà ăn chơi, bất quá Lục Dương lại từ chối, đang là tết, trong nhà tùy thời đều có khách tới thăm, thời điểm này đi quấy rầy người ta cũng không tốt lắm, hơn nữa, Lục Dương còn có việc phải làm.
Mua cả tòa nhà a, hắn không phải người chuyên nghiệp trong chuyện này, tốt nhất là nên một tìm người biết rõ tới thì tốt hơn.
Lục Dương nghĩ tới Từ Phượng Niên.
Định mời hắn giúp việc này.
Trở lại chung cư 'Hoa Đình', đã là chín giờ tối, Lục Dương mở điều hòa, lại vào nhà tắm tắm rửa một phen, xong xuôi, Lục Dương mới trở về phòng ngủ.
Nằm ở trên giường, điện thoại hắn vang lên.
Là Trần Thu Nguyệt gọi tới.
"Lục Dương, Anh về trường học rồi sao?"
Vừa nhấc máy, Trần Thu Nguyệt đã nói ra.
Trong lòng Lục Dương kinh ngạc, nói: "Làm sao em biết?"
Hắn nhìn xung quanh, không phải Trần Thu Nguyệt lắp camera trong phòng chứ, bằng không làm sao biết được.
"HaHa, xem anh hoảng sợ kìa."
Trần Thu Nguyệt cười vài tiếng.
"Nghiêm chỉnh tí đi, nói làm sao em biết anh trở lại trường học, anh nhớ là không nói với ai rồi mà."
"Anh lên QQ nhìn sẽ biết."
Trần Thu Nguyệt cười nói, giọng nói còn mang vài phần chế nhạo.
Lục Dương đứng dậy, đem laptop đặt lên giường, mở ra dòng thời gian nhìn nhìn, sau đó hắn nhịn không được mà chửi thề một tiếng, nói ra: "Sao em lại thêm bạn với Đinh Siêu."
Hóa ra Đinh Siêu mới đăng một dòng trạng thái trên QQ.
Trên đó viết.
Một ngày tốt đẹp, vô tình gặp được bạn cùng phòng. Trong đó còn kèm theo một bức hình chụp bóng lưng Lục Dương, chính là thời điểm đi dạo trong 'Thành Thôn', không biết tên này chụp hắn lúc nào.
Gia hỏa này, quả nhiên hèn mọn bỉ ổi mà.
Trần Thu Nguyệt cười nói: "Làm sao, anh ghen à."
"Anh cũng không phải bình dấm chua."
Lục Dương chẳng thèm để ý chút nào.
"Là thế nào, ý anh nói em là bình dấm chua phải không?" Trần Thu Nguyệt hừ một tiếng, hiển nhiên đối với câu trả lời của Lục Dương thì nàng có chút không vừa ý.
"Không phải thế sao?"
Lục Dương hỏi ngược lại.
Trần Thu Nguyệt vốn là bình dấm chua, Lục Dương chỉ ăn ngay nói thật, thời điểm còn chưa xác định quan hệ với nhau, Lục Dương tặng Từ Thi một chiếc áo lông, không có tặng nàng, Trần Thu Nguyệt không phải liền chạy ra, quái gở muốn mua áo lông hay sao.
"Em ghen là bởi vì em quan tâm anh, người khác có cho thì em cũng không thèm ghen đâu." Trần Thu Nguyệt oán trách một câu, lại hỏi: "Anh về trường sớm như vậy làm gì."
"Công ty mùng tám phải đi làm lại rồi, anh đây là lão bản, phải làm gương cho nhân viên chứ."
Lục Dương đổi tư thế ngủ.
"Thế em cũng phải quay về trường học sớm thôi." Giọng nói Trần Thu Nguyệt có vài phần mong chờ, thời điểm nàng cách xa Lục Dương thì cảm thấy có gì đó trống rỗng.
Lục Dương có chút kinh ngạc nói ra: "Em không phải ở nhà tới mười lăm mới quay về trường học à."
"Ở nhà chán chết đi được, anh không biết đâu, cha thì mỗi ngày ra ngoài dạo chơi, mẹ thì đi đánh mạt chược, cũng không ai chú ý tới em, suốt ngày ở nhà chán chết đi được."
Nói xong còn nức nở vài câu: "Anh cũng sẽ không mặc kệ em chứ."
"Như vậy sao, thế thì em cứ lên đi, anh tới nha ga đón." Nghĩ đến Trần Thu Nguyệt ở nhà không ai quản, Lục Dương cũng cảm giác đáng thương sao sao ấy.
"Hặc hặc, quả nhiên là lão công tốt nhất. mộc mã ~". (Mộc mã đồng âm với từ Mua, mua đồng âm với từ hôn)
--
Giang Thành.
Cúp điện thoại, Trần Thu Nguyệt từ phòng đi ra.
Phụ thân Trần Kinh Vĩ ngẩng đầu nhìn con gái, nói ra: "Nguyệt Nguyệt, để ngày mai bố dẫn con đi Thung Lũng Hạnh Phúc(Happy Valley) được không."
"Con không đi."
"Thế đi Mulan Grassland, chúng ta cùng ăn dê nướng nguyên con."
"Con không đi."
Trần Kinh Vĩ có chút câm lặng, nói: 'Con trước kia không phải muốn đi khắp nơi chơi bời sao? Tại sao từ lúc lên đại học lại biến thành trạch nữ thế này."
"Cha, ngày mai cha đưa con đi nhà ga, con phải quay về trường học."
"Đi sớm vậy sao, trường học mở cửa lại rồi a."
"Đương nhiên là mở rồi, trường học còn bắt đầu thi điều lệ đảng rồi."
"Điệu lệ đảng liên quan gì tới con, với lại con đi sớm như vậy làm gì, ở nhà đến mươi lăm rồi đi."
"Hội học sinh còn có việc phải làm, cha à, cha đừng có hỏi nhiều như vậy nữa được không? Cha không còn thương con nữa à." Trần Thu Nguyệt nghiêm mặt lại nói.
"Được, được rồi, con muốn thế nào thì như thế ấy, bất quá ở bên ngoài phải chú ý an toàn, còn có..." Trần Kinh Vĩ móc ví ra, lấy ra một tấm chi phiếu đưa cho con mình, nói ra:" Bên trong có hai vạn, là quỹ đen của bố, con cầm lấy mà mua mỹ phẩm, tuyệt đối đừng nói cho mẹ biết nghe chưa."
Nhìn tấm chi phiếu lóng lánh, Trần Thu Nguyệt híp mắt lại, ôm lấy cánh tay Trần Kinh Vĩ, nói ra: "Cha, cha là người cha tốt nhất thế giới."
"Haha, vậy thì đừng để đến lúc có bạn trai, lại quên ông già này là được."
Trần Kinh Vĩ không biết cố ý hay không vô tình nhắc nhở một câu.
--
Sáng sớm.
Lục Dương chạy bộ về, hắn liền gọi cho Từ Phượng Niên một cú điện thoại, hẹn hắn tám giờ tới trước chung cư 'Hoa Đình' gặp mặt.
Thay đồ xong, Lục Dương đi bộ ra ngoài.
Vừa đến cửa đã thấy Từ Phượng Niên đứng đợi ở ngoài.
Nhìn đồng hồ, bây giờ mới bảy giờ năm mươi phút, vốn tưởng mình còn đến sớm, thật không nghĩ đến Từ Phượng Niên đến càng sớm hơn.
Thật đúng là một nhân viên tiêu thụ chuyên nghiệp a, có công nhân tốt như vậy, lão bản không lo phát tài rồi.
"Lục ca."
Nhìn thấy Lục Dương, Từ Phượng Niên vội vàng chạy tới, trên mặt cũng lộ ra nụ cười.
So sánh với lần đầu tiên gặp mặt, thì nụ cười này chân thành hơn trước rất nhiều.
Lục Dương cũng bước tới nghênh đón, nắm tay, nói ra: "Hôm nay có chút việc làm phiền cậu rồi, chúng ta đi ăn sáng đi, vừa ăn vừa nói chuyện."
Đi vào một quán ăn ở Tây Môn, Lục Dương kêu hai lồng bánh bao, Từ Phượng Niên thì kêu một chén súp cay cùng mấy cái bánh tiêu.
"Chừng ấy ăn no sao?"
Lục Dương nhìn nhìn.
"No rồi, no rồi." Từ Phượng Niên lấy thìa đảo đảo, hỏi: "Lục ca, ngài tìm tôi có chuyện gì sao?"
Lục Dương cũng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói ra: "Ta muốn mua một tòa nhà, ngày hôm qua đã hẹn chủ nhà rồi, giữa trưa gặp mặt, bất quá ta đối với thứ này thì không hiểu nhiều lắm, nên muốn mời cậu tới giúp một tay, giúp tôi xem giấy tờ này hợp lệ không, còn phương diện giá thành thì do cậu nói chuyện."
Hắn nhìn lấy Từ Phượng Niên, mỉm cười, nói tiếp.
"Đây là ta lấy tư cách ca nhân mời cậu, có thành công hay không cũng sẽ không bạc đãi."
Từ Phượng Niên vội vàng gật đầu đáp ứng.
Loại chuyện tốt như vậy, không đồng ý mới là kẻ ngốc.
Bởi vì hẹn gặp giữa trưa, Lục Dương cũng không quá vội vàng, liền nói rõ một số tình huống ở bên kia, Từ Phượng Niên mặc dù hiếu kỳ Lục Dương mua nhà 'Thành Thôn' làm gì, nhưng thấy Lục Dương không nói, hắn cũng không hỏi.
Lục Dương cũng không lo lắng Từ Phượng Niên từ chuyện này sẽ suy đoán được gì.
Coi như về sau hắn phát hiện bên kia phá bỏ thì cũng chỉ khen Lục Dương tinh mắt mà thôi, hoặc là kinh sợ Lục Dương vì Lục Dương có thể biết được chính sách của thành ủy.
Ăn xong, hai người đi dạo một vòng, sau đó đi vào hai cái cửa hàng mà Lục Dương mua trước tết.
Từ Phượng Niên lấy ra chìa khóa mở cửa.
Mặt tiền của hai cửa hàng lớn hơn bốn mươi mét, một cái trong đó đã trùng tu xong rồi, cái khác thì mới bắt đầu, đang còn lắp đặt điện nước, Lục Dương nhìn nhìn, hài lòng nhẹ gật đầu.
Giá cả tiện nghi như vậy mà có thể hoàn thành nhanh như thế quả nhiên không tệ.
Từ Phượng Niên nói ra: "Bởi vì năm mới, nên tạm thời chỉ có thể hoàn thành trước một cửa hàng, nhân công đều về quê ăn tết hết rồi, đợi đến ngày mười lăm bọn họ mới tiếp tục làm việc."
Lục Dương không thèm để ý, nói: "Không cần phải vội, lấy chắc chắn làm đầu, cậu giới thiệu đội thi công tốt lắm."
"Yên tâm, yên tâm."
Sắc mặt Từ Phượng Niên vui mừng.
Thời điểm gần đến mười một giờ, Lục Dương lái xe chở Từ Phượng Niên đến 'Miếu Thôn', cách 'Thành Thôn' chỉ khoản 300-400 trăm mét, đây cũng là tòa nhà bán ngày hôm qua.
Đường vào đây khá hẹp, xe ô tô không thể vào được, Lục Dương đem xe đổ ở bên ngoài, sau đó cùng Từ Phượng Niên vào trong, nhìn người người qua lại, Từ Phượng Niên cảm thán nói: "Sau khi tốt nghiệp cấp 3, ta tới Lục Thành đi làm, bắt đầu làm một nhân viên trông quán nét, lúc ấy cũng huê nhà ở đây, một tháng chỉ có 98 tệ, đó là thời điểm ta hạnh phúc nhất."
"Thế bây giờ không còn hạnh phúc nữa sao?" Lục Dương cười cười: "Ngươi bây giờ cũng phải một tháng hơn hai ba nghìn tệ."
Lúc này làm môi giới bất động sản vẫn kiếm được rất nhiều tiền, đặc biệt là loại người kinh nghiệm lâu năm như Từ Phượng Niên, hắn đã làm trong thời gian dài, danh tiếng lại tốt, khẳng định sẽ có rất nhiều người được giới thiệu cho hắn.
Ví dụ như Lục Dương, đây cũng là lần thứ ba tìm hắn rồi.
Từ Phượng Niên ngượng ngùng cười cười: "So với lúc trước thì bây giờ kiếm nhiều hơn thật, nhưng hiện tại kết hôn rồi, áp lực rất lớn, vợ còn đang mang thai, ta nghĩ bây giờ nên cố gắng một chút, tranh thủ thời gian mua một cái phòng ở Lục Thành."
"Ngươi mua nhà ở Lục Thành sao?"
Bây giờ Lục Thanh cũng không phải địa phương dễ sống.
Từ Phượng Niên cũng cười khổ một tiếng: "Ta tốt xấu gì cũng làm ở chỗ này vài năm, cũng tích lũy một chút quan hệ, nếu đi chỗ khác, không phải bắt đầu lại từ đầu sao, vốn còn muốn về quê sống với ông bà, nhưng dưới quê rất khó kiếm được việc, ta với vợ hiện tại cũng sống một trong căn phòng thuê bình thường, cũng không đến nỗi không có nhà để ở."
Ài, muốn về quê nhưng cuộc sống lại không cho phép.
Trong lòng Lục Dương cũng cảm thán không thôi.
Trên đời này, người như Đinh Siêu, một đêm phất nhanh vẫn còn là số ít, đại đa số còn lại như Từ Phượng Niên, chỉ có thể bên ngoài phiêu bạt, lại không có chỗ ở cố định.
Lục Dương không biết nên nói gì.
Chỉ có thể hy vọng hắn sớm thực hiện được mục tiêu của mình, tích lũy thêm ít tiền, mua trả góp một căn nhà, chứ đợi thêm 5-6 năm sau mà mua nhà, đến lúc đó cũng chưa chắc đã đủ tiền để mua, Lục Dương cũng không dám tưởng tượng, Từ Phượng Niên kiếm tiền liều mạng như vậy, mất hết thành xuân của mình, đến cuối cùng lúc sắp mua được thì giá nhà tăng cao, không biết lúc đó hắn còn có thể chịu nổi không nữa.
Lục Dương hồi thần, cầm lấy điện thoại, gọi cho đối phương.
Chọn sau địa điểm, Lục Dương mang Từ Phượng Niên đi cùng.