Nhìn cô bé thu ngân rời khỏi quán nét, Đinh Siêu mới thu hồi ánh mắt mình lại.
Hắn tiếc hận không thôi, nói: "Lục ca, tiểu mỹ nữ này nhìn qua có ý tứ với ngươi, sao ngươi lại không tranh thủ đi."
"Không được, nàng xem sách lậu, không cùng đường với ta."
Lục Dương than nhiên nói.
"Móa!"
Đinh Siêu mắng một câu.
Đây là cái cớ chó má gì, người đừng tưởng ta ngu được không hã.
Đinh Siêu lần nữa bị đả kích, hứng thú chơi game nay cũng không còn.
"Lục ca, lục ca ca, anh ruột của ta ơi, khi nào mới dạy ta mấy tuyệt chiêu tán gái đây."
Lục Dương nhìn đầu tóc như bùi của hắn, nói ra: "Siêu ca, tuy rằng ngươi không chịu đi phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng dù gì cũng phải chú ý đến ngoại hình bản thân của mình tí, ngươi nhìn ngươi bây giờ đi, mặc chiếc áo thì giống Brother Sharp, nhưng mà Brother Sharp được cái đẹp trai hơn ngươi nên mặc gì cũng đẹp, còn nhìn ngươi đi, cái dạng như thằng ăn mày này thì nữ sinh làm sao dám tiếp cận được."
"Lục ca, ngươi nói phải chú ý hình tượng phải không, ta nhớ rồi, ngươi nói tiếp đi."
Đinh Siêu chắt lọc lại lời nói trọng điểm của Lục Dương.
"Khục khục, có chút khát nước quá."
Lục Dương liếc mắt nhìn hắn.
Đinh Siêu liền tranh thủ cầm tới một lon bò húc mở ra, cận thẩn đưa tới Lục Dương, nói: "Lục ca, ngươi uống đi kẻo mệt..."
Lục Dương cầm lấy uống một ngụm, xong rồi nói tiếp.
"Thứ hai, ngươi phải thay đổi bộ dạng khúm núm của mình đi, đại bộ phận nữ nhân đều ưu thích nam nhân mạnh mẽ, ngầu lòi, ưa thích cảm giác chinh phục nam nhân... Ngươi nhìn ngươi bây giờ đi? Đụng phải nữ nhân cái liền hóa thành chó liếm, hận không thể cắt xương cắt thịt ra cho nàng, làm như vậy sao được hã? Coi như có người vừa mắt với ngươi, cũng chỉ xem ngươi là một cái lốp dự phòng mà thôi."
"Lục ca, đoạn sau thì ngươi nói không đúng lắm a." Đinh Siêu quyết định phải uốn nắn Lục Dương một cái, hắn nghiêm mặt nói ra: "Làm lốp xe dự phòng của một nữ nhân, thì ta là lốp dư, nhưng làm lốp xe dự phòng của một trăm nữ nhân, các nàng mới chính là lốp xe dự phòng của ta a."
Lời này, Lục Dương cũng nhịn không được phải duỗi ngón tay cái ra khen hắn một phen.
"Siêu ca, trò có thể xuất sư rồi, sư phụ cảm thấy không còn gì dạy trò nữa."
"Không, ta vẫn còn kém xa, mong sư phụ tiếp tục dạy bảo."
Đinh Siêu ôm đùi Lục Dương.
Hắn nói cũng chỉ là lý thuyết mà thôi, Lục Dương mới là dân thực hành, ai ai cũng biết, nói suông ai nói cũng được, còn làm được không mới là chuyện khác.
Lục Dương khoát tay áo, ở phần quản lý tài khoát tắt máy của mình, chờ máy tính tắt hẳn, hắn mới nói ra: "Đi ăn chút gì đi, ta có chút đói rồi."
"Được."
Đinh Siêu cũng đem máy tính tắt đi.
Đi ra quán nét 'Kiến Đỏ', Lục Dương cùng Đinh Siêu đi vào con đường lớn nhất chỗ này.
'Thành Thôn' không hổ danh là một HongKong những năm 2000 thu nhỏ.
Một con đường tấp nập người đi, hai bên chằng chịt tòa nhà cao tám chín tầng.
Hai bên đường thì lộn xộn không chịu nổi, đủ loại bảng hiệu linh tinh, trên đường thì rất nhiều người qua lại vô cũng hỗn loạn, có người trẻ tuổi mới đi làm về, cũng có trung niên đang chuyển nhà, còn có muội tử trang điểm xinh đẹp đi làm.
Sở dĩ nhiều ngươi như vậy bởi ở đây có tiền thuê nhà tiện nghi.
Nhà được xây ở 'Thành Thôn',trên cơ bản đều là dùng để cho thuê, một gian nhà cũng chỉ có khoản hai trăm tệ một tháng, nếu ở chung cư cao tám chín tầng không có thang máy thì một tháng cũng chỉ hơn một trăm tệ.
Ở Lục Thành, giá tiền thuê như vậy cũng đủ để hấp dẫn vô số người đến ở đây, còn cái gì gọi là hoàn cảnh ở không tốt cũng bị dẹp bỏ bời tiền thuê nhà siêu rẻ.
Thời điểm mở rộng thành thị, Lục Thành phá bỏ toàn bộ nông thôn ngoài thành thị, mở rộng thành thì ra bên ngoài, làm người ở ngoài nông thôn phải chuyển rời vô thành phố để mưu sinh, bọn họ chỉ có thể ở những nơi rẻ mạt như vậy, cố gắng làm để mưu sinh, bất quá, vài năm sau đó, chỗ này cũng bị Lục Thành dỡ bỏ.
Điều này làm cho rất nhiều người ở đây mất đi nơi cư trú, lại không thuê nổi chỗ khác vì giá phòng cao, nên chỉ có cách bỏ xứ mà đi, người ta gọi lần phá bỏ đó là "Tinh lọc nhân khẩu."
Nhắc tới cũng thật châm chọc.
Tiền lương thì rẻ, tiền nhà thì đắt, giá hàng thì càng ngày càng lên, điều này làm cho không ít người đùa giỡn nói, kiếm tiền ở Lục Thành cũng chỉ đủ sống, đừng nghĩ tới cái gì gọi là tiền tiết kiệm cả.
Lục Dương nhớ lại mọi thứ lúc xưa, thời điểm năm bốn, hắn cũng từng vào ở chung cư ở đây, chỉ có thể sống ở nơi eo hẹp, hoàn thành quyển tiểu thuyết đầu tiên hơn trăm vạn chữ.
Cũng bởi vì khoản thời gian lúc đó, mới làm cho hắn hiểu được, phải quý trọng từng phút từng giây mình đang sống.
Hắn nhớ rõ dưới lầu này có hai vợ chồng mở quán sủi cảo.
Đối diện là một tiệm cơm.
Nhớ mỗi lần đi ngang qua đây, Tiểu Hồng tỷ lại mời hắn vào mát xa.
Đang suy nghĩ lại có một thanh âm nữ nhân gọi hắn.
"Soái ca, vào mát xa không?"
Hắn hồi thần lại, đưa mắt nhìn về nơi phát ra giọng nói.
Một cửa hàng treo biển hiệu mát xa bên ngoài, ngồi ở ngoài cửa có hai nữ nhân trang điểm xinh đẹp, một người trong đó mặc quần da, đang vẫy tay mời chào Lục Dương.
"Tỷ tỷ, ta còn là sinh viên năm nhất, không tốt lắm đâu."
Lục Dương trên mặt tỏ ra hơi ngượng ngùng, giống như thời điểm hắn là sinh viên năm 4 bước ra ngoài xã hội.
"Haha, còn là một tiểu tử mới nhú a, đến đây với tỷ tỷ, tỷ tỷ không lấy tiền đâu, ngược lại còn cho cậu một phong bao lì xì." Trong mắt mỹ nữ quần da tỏa ra ánh sáng, nhìn từ trên xuống dưới Lục Dương, con hướng về hắn ngoắc tay vài cái.
"Tỷ tỷ, tỷ xem ta được không?"
Vốn Đinh Siêu đang tính rời đi, nghe nói như vậy thì liền vội vàng chen lên người Lục Dương.
Hắn không cần lì xì, hắn chỉ muốn trải nghiệm cảm giác mát xa mà thôi.
"Cút cút cút, đi chỗ khác chơi."
Nữ nhân mặc quần da khoát tay đuôi đi.
"Đi thôi Siêu ca, chúng ta ăn cơm đi."
Lục Dương hướng về mỹ nữ quần da cười một tiếng, sau đó kéo Đinh Siêu rời đi, sau lưng hắn bỗng truyền đến tiếng cười phóng đãng của nữ nhân, Đinh Siêu tức giận không thôi, thật là nữ nhân không biết xấu hổ.
Tìm một quán ăn nhỏ.
Lục Dương gọi vài món, bởi vì hắn còn phải lái xe, nên cũng không uống rượu, bia, Đinh Siêu cũng không thích uống, nên kêu hai ly nước cam.
"Siêu ca, nhà của ngươi ở đây sao?"
Lục Dương tò mò hỏi.
Đinh Siêu lắc đầu, nhỏ giọng nói ra: " Nhà ở đây chỉ có thuê thôi, nhà ta cách nơi này mấy con đường liền."
Lục Dương trong lòng tự nói, cách mấy con đường thì làm sao, dù sao thời điểm phá bỏ di dời đi nơi khác, cùng phải đều bị dỡ xuống thôi.
"Siêu ca, ngươi biết xung quanh đây ai muốn bán nhà không? Loại có giấy tờ hợp lệ đầy đủ á."
Lục Dương ăn một miếng, có chút tò mò hỏi.
Đinh Siêu có chút kinh ngạc nói ra: "Lục ca, Tây Môn tốt như vậy, ngươi chạy tới đây mua nhà làm gì? Cái địa phương rách nát này thì có gì tốt đâu?"
Khả năng từ nhỏ đã sinh sống ở đây, Đinh Siêu biết chỗ này không thể so sánh với căn nhà của Lục Dương ở Tây Môn được.
"Ta hỏi một chút mà thôi, xem nơi này náo nhiệt như vậy, mở cửa hàng khẳng định sẽ có thể kiếm tiền a." Lục Dương cũng không thể nói, ta biết về sau nơi này bị phá bỏ, mua sớm để về sau chờ bồi thường được.
Đinh Siêu cũng có ba căn nhà bị phá bỏ và di dời đi nơi khác, cuối cùng được nhà nước bồi thường, còn lời thêm được mấy căn, đương nhiên chủ yếu là đất về sau tăng giá, với lại ba căn nhà Đinh Siêu cũng không phải là nhỏ.
"Không hổ là Lục Ca, trong đầu đều nghĩ cách kiếm tiền, ngươi mà không giàu mới kỳ lại."
Đinh Siêu rất bội phục Lục Dương.
Hắn vừa có EQ cao lại thông minh,kiếm tiền thì dễ như ăn cơm uống nước, nhìn lại ba mẹ mình vất vả cả đời, cũng chỉ mua được căn phòng bình thường, không giống như Lục Dương, nửa năm mua luôn căn nhà ở Tây Môn.
"Đừng thổi phồng ta nữa."
Lục Dương nâng ly, cùng Đinh Siêu cạn một cái.
Uống xong ly nước cam, Đinh Siêu nói ra: "Cái này ta cũng không chú ý lắm, đợi lát nữa chúng ta đi dạo bốn phía, có thể xem người nào treo bán hay không."
"Ừ, đây cũng là một biện pháp."
Lục Dương suy nghĩ một chút nói ra.
"Lục ca, có muốn mua nhà của ta không, để ta trở về thương lượng với cha ta một chút cho." Đinh Siêu ti tiện hề hề nói.
"Cút."
Lục Dương mắng hắn một câu.
Sau đó nói:" Ai muốn mua nhà của ngươi."
"Được rồi."
Đinh Siêu thở dài, quả nhiên nhà của mình thật vô dụng, đến Lục Dương cũng không chịu nổi, đương nhiên, hắn cũng không biết rõ ý tưởng của Lục Dương, nếu Lục Dương thật sự mua phòng của Đinh Siêu, vậy sao này phá bỏ, thì lúc đó rất khó để nhìn mặt nhau, dù sao cũng chỉ là mua phòng thôi mà, mua chỗ nào chả được, không cần phải làm mất tình anh em như thế, Lục Dương tình nguyện dùng những cách khác để kiếm tiền.
Làm người sau cùng cũng phải có điểm mấu chốt!
Mua nhà trong Thành Thôn cũng không phải là do nhiệt huyết dâng trào, Lục Dương cũng đã từng suy nghĩ qua chuyện này, đây mới thực sự là kinh doanh không sợ lỗ, nằm không cũng kiếm được tiền.
Hơn nữa, giá nhà ở Thành Thôn cũng đều rất rẻ, cũng không đắt như lần trước Lục Dương mua nhà ở Tây Môn, còn giá cụ thể thế nào còn phải đi hỏi mới biết.
Vốn Lục Dương còn tính nên mua một mảnh đất, nhưng bất quá tìm toài một phen, hắn liền buông tha cho ý định này.
Mua đất không quá đáng tin.
Tuy rằng bây giờ nhà nước cho lấy tư cách cá nhân để vô đấu giá, nhưng nếu mua đất xong, nhất định phải xây dựng, hơn nữa một mảnh đất nhỏ nhất cũng phải bốn đến năm trăm mét vuông, đây coi như là mảnh nhỏ nhất rồi, nhưng trên cơ bản những mảng đất như vậy không có ở trên phiên đấu giá, với lại giá một mét vuông cũng phải bốn đến năm nghìn tệ, tùy tiện chọn một mảnh nhỏ cũng phải hơn triệu rồi.
Số tiền kia tạm thời hắn không có, thứ hai, nếu muốn mua đất còn phải đăng ký một công ty bất động sản để tránh rủi ro, đối với Lục Dương thì chuyện này quá phiền phức đi rồi.
Hắn đã có Bitcoin, cổ phiếu, còn đàng xây dựng nền tảng CC, Lục Dương hoàn toàn không có thời gian để lo những việc khác.
Ăn cơm xong.
Lục Dương cùng Đinh Siêu đi vòng quanh Thành Thôn vài vòng.
Nhìn thấy ở trên đường có dán giấy, bọn hắn đều đi tới đọc qua, bất qua, trên cơ bản đều là cho thuê nhà, giá bao nhiêu, một phòng khách thì giá thế này, thế kia...
Giá cả đều rất thấp.
Cho dù là phòng đắt nhất, cũng chỉ mấy trăm tệ mà thôi.
Đi dạo một hồi.
Bon hắn rốt cuộc cũng nhìn thấy một quảng cáo bán nhà, treo ở trên cửa sắt, ở trên đó viết bán cả tòa nhà, địa điểm, giá cả, với thêm số điện thoại.
Cả tòa a.
Lục Dương ngẩng đầu lên, nhìn nhìn, tòa nhà này tổng công có sáu tầng, diện tích cũng không tính là lớn lắm, nhưng so sánh với nhà ở cá nhân thì cũng gọi là to rồi.
Nhìn tổng thể thì có chút cũ nát, nhưng cái này không ảnh hưởng gì cả, Lục Dương thậm chí có thêm mấy căn như thế để hắn mua.
Đinh Siêu chỉ có ba căn phòng, đã được bồi thường đến mười ba căn, nếu ta mua cả tòa nhà, thì được bồi thường bao nhiêu đây.
Suy nghĩ một chút, Lục Dương lấy điện thoại ra, đem số điện thoại ở trên bảng gỗ này gọi tới.