Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 190: Chuyện Lạ Thế Kỷ 21 (Thượng)




Thời gian đến ngược chấm dứt.

Điện thoại Lục Dương liền vang lên không ngừng, toàn bộ đều là tin nhắn chúc mừng năm mới.

Người gửi tới đầu tiên là Quan Nguyệt.

"Lục Dương, năm mới vui vẻ, hôm em nay rất vui."

"Năm mới vui vẻ, không nghỉ là hôm nay, mong em vĩnh viễn đều luôn vui vẻ." Lục Dương nhắn tin đáp lại.

Tiếp theo là Trần Thu Nguyệt.

"Năm mới vui vẻ, em có chút nhớ anh."

Lục Dương sắc mặt không đổi, đáp lại :"Anh cũng có chút nhớ em."

Còn có tin nhắn của Từ Thi.

Của nàng ấy thì rất đơn giản, chỉ có bốn chữ 'Năm mới vui vẻ' mà thôi.

Lục Dương đáp lại hai icon mặt cười, nhưng nhìn nhìn lại cảm thấy không ổn, nên ở phía trước thêm vào 'năm mới vui vẻ', hắn cảm giác càng ngày mình càng bị Từ Thi ảnh hưởng cách nhắn tin rồi.

"Học tỷ năm mới vui vẻ."

Không nhận được tin nhắn của Tống Giai, Lục Dương chủ động nhắn tới.

Còn một số bạn học hay bằng hữu, Lục Dương liền soạn một bài văn mẫu chúc tết, rồi gửi tới hàng loạt, cho dù bọn họ có biết thì cũng không sao cả, dù sao bọn họ cũng làm vậy mà.

Còn có mấy người bạn cùng phòng của mình nữa.

Lục Dương đều gửi tin nhắn chúc phúc.

Ngày mồng một tết, sáng sớm, Lục Dương theo cha mình đi từng nhà trong phố chúc tết, đi từng nhà này qua nhà khác, người ta đều tò mò hôm qua Lục Vĩ có chuyện gì vui mà đốt nhiều pháo như vậy, Lục Vĩ ai hỏi cũng trả lời, đều nói có con dâu tới nhà.

Tự nhiên Lục Dương lại bị người ta bàn luận một trận không thôi.

Vài ngày kế tiếp.

Trên cơ bản đều là đi khắp nơi để chúc tết họ hàng.

Mùng một đi thăm mộ, mùng hai,ba,bốn, lại phân biệt từng ngày đi thăm bà ngoại, cậu, cô dì nhỏ.

Đến mùng sáu tháng giêng.

Lục Dương đã đi thăm hết tất cả thân thích mình biết, hắn cũng bắt đầu sửa soạn hành lý để trở về Lục Thành rồi.

Công ty mùng tám đi làm trở lại.

Ngày làm đầu tiền, cũng không thể không đi được, huống hồ hắn còn đống ý với Lữ Tiểu Vũ rồi, làm lão bản có thể lười biếng một chút, nhưng những việc gì mình đáp ứng rồi thì phải thực hiện mới được.

"Con phải đi sớm như vậy sao?"

Tiền Vân có chút lưu luyến, muốn con mình ở qua tết nguyên tiêu rồi đi.

Lục Dương cười nói: "Đúng rồi mẹ, cũng không còn sớm nữa, người ta ra ngoài làm công cũng đều suất phát hết rồi, con ở Lục Thành còn có cửa hàng, không thể mặc kệ được, hơn nữa không chỉ có con, sóng nhỏ còn phải đi kia kìa."

"Vậy thì được rồi, con đi trên đường phải cận thận một chút."

Nghe được Lục Dương giải thích, Tiền Vân cũng không nói gì thêm.

"Con biết rồi."

Đem laptop cùng hành lý để ở phía sau, Lục Dương dưới ánh mắt của gia đình mình lái xe rời đi, xuyên qua đường cái hơn một trăm mét thì tới nhà Ngô Bá.

Ngô Bá đã ở bên ngoài chờ đợi, hành lý của hắn cũng rất đơn giản, chỉ có một cái balo với túi xách.

Lục Dương xuống xe,hướng về phía cha mẹ Ngô Bá chào hỏi: "Chào thúc, dì, năm mới vui vẻ."

"Tiểu Dương cũng năm mới vui vẻ."

Vương Á cười nói.

Phụ thân Ngô Bá là một người thành thật, làm việc ở công trường, ông cũng biết con trai mình làm việc ở dưới trướng Lục Dương, một tháng kiếm được không ít tiền, nên cũng nở nụ cười vui vẻ.

"Ba mẹ, con phải đi rồi, nếu đi muộn thì sợ phải kẹt xe mất."

Vương Á vẫy tay, nói: "Đi đi, đến nơi nhớ gọi điện cho mẹ."

"Oke."

Ngô Bá mở cửa xe, leo lên vị trí phụ lái, Lục Dương cũng lên xe, sau khi khởi động ô tô, hắn mới hướng về phía hai người họ vẫy tay, sau đó lái xe rời đi.

Xe chạy ra khỏi huyện Thanh Sơn, lên thẳng cao tốc.

Lục Dương hỏi: "Bá tử, Diệu Hồng làm sao vậy?"

"Ta cảm giác hình như có gì không thích hợp lắm, đêm giao thừa ta có gọi cho nàng mấy cuộc nhưng nàng đều không nghe." Trong mắt Ngô Bá hiện lên vài phần lo lắng, sang nắm mới, hắn muốn nói chuyện với Diệu Hồng đôi chút, như tâm sự về mọi việc trong tết, nhưng ngặt nỗi hắn gửi tin đến đâu cũng không có người đáp lại, giống như bị mất tích vậy.

Lục Dương khẽ nhíu mày: "Ngươi không phải tự mình đưa nàng về nhà sao? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?"

Ngô Bá có chút bực bội, lắc đầu: "Ta cũng không biết, dù sao cũng không liên lạc được, gọi nàng cũng không nghe, nhắn tin trên QQ thì không thấy trả lời."

"Bình tĩnh, đừng có lo, đợi đến nơi sẽ biết nguyên nhân."

Lục Dương an ủi một câu.

Ngô Bá là huynh đệ của hắn, Diệu Hồng thì lại là nhân viên của hắn, chuyện này không thể không quản được.

Dựa theo lúc trước Ngô Bá kể, quan hệ giữa nàng và Ngô Bá không hề tệ, còn đưa nhau về nữa, không thể xuất hiện tự nhiên đoạt tuyệt quan hệ được.

Lúc trước Lục Dương nhìn Diệu Hồng coi như không tệ, cũng không phải nữ nhân tâm cơ, coi như không thích Ngô Bá thì cũng sẽ không thèm trả lời tin nhắn của hắn, huống chi, nếu nàng lừa gạt Ngô Bá thì cũng không đến mức gọi cũng không nghe máy.

Có gì đó kỳ lạ.

May thay Diệu Hồng cũng không phải ở xa, Lục Dương chỉ dùng hơn một giờ đồng hồ, liền tới một cái thị trấn nhỏ, rồi theo chỉ dẫn của Ngô Bá thì tìm tới quê của Diệu Hồng.

Quê của Diệu Hồng là một hương trấn nghèo khó, trên đường đi nhìn qua không thấy mấy gian cửa hàng, nhà nàng ở cạnh một trường tiểu học trong trấn, căn nhà hơi hư hỏng, vẫn dùng gạch làm gói, bất quá có một cái sân nho nhỏ.

Hai người xuống xe.

Trong nhà có khói bốc lên, khả năng bên trong đang đốt lửa.

"Vào không?"

Lục Dương hỏi.

Đến nơi, Ngô Bá có chút do dự, nhìn tình huống trong nhà Diệu Hồng, xem ra không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn cố hỏi: "Lục ca, Diệu Hồng không phải muốn đoạt tuyệt quan hệ với ta chứ."

Lục Dương suy nghĩ một chút: "Chắc không đâu, coi như là không thích người thì cũng sẽ nói một tiếng mới đúng."

Nghe như vậy.

Ngô Bá lúc này mới lấy lại dũng khí, đi tới gõ cửa.

Đợi nửa ngày cửa vẫn chưa có mở, bất quá cử động của bọn hắn, đã làm cho người đi đường chú ý.

Lục Dương linh cơ khẽ động, đem hai cây thuốc Trung Hoa chuẩn bị trước lấy ra, từ bên trong lấy ra một hộp, đi tới nhét vào trên tay một lão nhân, hỏi: "Lão nhân gia, ngài biết ở đây có ai tên là Diệu Hồng không?"

Hắn chỉ vào ngôi nhà gạch ngói.