Nhìn gói thuốc trên tay của mình, sắc mặt lão nhân gia tỏ ra vui mừng, nói: "Cậu nói nha đầu gọi là Tiểu Hồng phải không, ài, nha đầu kia coi như mệnh khổ."
"Lão nhân gia, có thể kể chuyện gì được không?"
Lục Dương nhìn thoáng qua Ngô Bá , nhỏ giọng nói.
Xem ra phân lượng gói thuốc rất lớn, lão cũng không hề giấu giếm, nói ra: "Mẹ của Tiểu Hồng lúc sinh ra nàng thì liền mất, còn người cha của nàng thì không phải người tốt, ăn chơi lêu lổng, là một người lười biến, đại ca của nàng cũng không phải người tốt, giống như cha mình vậy, ăn chơi lêu lổng, đến hơn ba mươi tuổi mà vẫn chưa lấy được vợ, bây giờ lại muốn Tiểu Hồng làm hoán thân cho hắn."
Cái gì, hoán thân?
Nếu không phải trên điện thoại còn hiện lên năm 2011 rành rạch, thì Lục Dương còn tưởng mình xuyên không thêm lần nữa về thời phong kiến rồi chứ? Hoán thân, tên như ý nghĩ, chính là hai gia đình sẽ đem con gái của mình, gả cho người bên kia để kết hôn, người kia cũng sẽ đưa lại con gái cho gia đình đó.
Lục Dương hít vào một hơi, nói ra: "Cháu là bạn của Tiểu Hông, năm mới liên lạc chúc tết cho nàng cũng không được, nàng không bị sao chứ?"
"Không gọi được thì khẳng định cha nàng đem điện thoại cướp đi rồi, năm mới lão cũng không thấy Tiểu Hồng ra ngoài, có lẽ bị cha nàng giam lại rồi."
Nói xong lão còn nhịn không được mắng một câu.
"Làm cha còn không bằng con chó."
Nghe lão đầu này nói, Lục Dương cũng hiểu được đại khái rồi.
Lão đầu rõ ràng ở gần đây, nên khả năng không cần phải nói hưu nói vượn làm gì, hiện tại xem ra, Diệu Hồng đã bị cha nàng giam lại trong nhà rồi, chờ ngày bị hoán thân với người khác.
Điều này làm Lục Dương hơi khó hiểu.
Đây cũng không phải thời phong kiến, vậy mà dám bắt nhốt người sao.
Lục Dương đi đến bên cạnh Ngô Bá, nhìn Ngô Bá vẫn gõ cửa này giờ, Lục Dương cũng không nói gì, nhấc chân liền đạp vào cửa.
Phịch một tiếng.
Cánh cửa bị mở ra, chốt cài then cửa đã sớm bị mục nát, vỡ thành hai đoạn rơi trên mặt đất.
Ngô Bá thì càng hoảng sợ.
Người xem bốn phía cũng kinh hãi không thôi, hai người trẻ này là dân xã hội đen à, vừa rồi hắn cũng nghe lão nhân cùng người kia nói chuyện, còn biết bọn họ là bằng hữu của Diệu Hồng, nhưng không nghĩ tới bọn họ lại hung dữ như vậy.
"Lục ca, ngươi làm gì vậy?"
Ngô Bá cũng không biết tại sao Lục Dương lại phá cửa của Diều Hồng như vậy.
Lục Dương nhìn trong phòng, nói ra: "Diều Hồng chỉ sợ bị cha nàng giam lại trong nhà rồi."
"Làm sao có thể, cha nàng làm sao lại làm như vậy?" Ngô Bá có chút khó tin, dù sao hắn vẫn chỉ là sinh viên mới bước vào đời, không biết thế giới này tàn khốc thế nào.
Lục Dương đơn giản giải thích vài câu.
Không đợi hắn nói xong.
Trong nhà đã có một năm tử đầu trọc đi ra.
Trên tay hắn còn cầm một chai rượu Ngưu Lan, trên cổ còn đỏ chót, đi đứng có chút bất ổn, nhìn qua có lẽ say rượu rồi.
"Diệu lão tam, con gái nhà ngươi đâu? Có hai người bạn của Diệu Hồng tới thăm này."
Lão Đầu kia nói ra.
Không cần lão đầu nhắc nhở, Lục Dương liền biết được đây là ai rồi, chính là phụ thân Diệu Hồng đi."
"Bằng hữu cái con mẹ gì, tụi mày là tụi phá hoại, đứa nào đạp cửa nhà ông thì đền tiền đi."
Diệu lão tam nhìn cách cửa ở trên mặt đất, sắc mặt trở nên không tốt.
"Vấn đề về cái cửa thì tí nữa hãy nói, ta muốn hỏi một chút, Diệu Hồng đâu rồi."
Lục Dương thản nhiên nói ra.
Ngô Bá cũng gấp gáp nói: "Diệu Hồng đâu? Ta muốn gặp mặt của nàng."
"Haha, bây giờ ta mới biết, con tiểu nha đầu kia vì sao lớn gan như vậy, hai năm không thèm về nhà, hóa ra bên ngoài có cẩu bằng hữu như các ngươi, cút đi,đừng để ta phải nóng."
Nam nhân đầu trọc cả giận nói.
Lục Dương bất động thanh sắc, thản nhiên nói: "Bây giờ là xã hội pháp trị, giam người trái phép là phạm tối đó, cho dù là con gái của ông cũng không được, nếu không nói Diệu Hồng ở đâu, ta sẽ báo cảnh sát."
"Thằng nhóc con này, mày tưởng tao sợ à."
Diệu lão tam tiến lên phía trước, mang theo bình rượu tính đập vào đầu Lục Dương, bất quá bộ dạng say khướt của hắn, làm sao có thể đánh trúng Lục Dương đã chuẩn bị trước, hắn lui về sau tránh khỏi, Diệu lão tam thấy thằng nhóc này còn dám né đòn của mình, đầu hắn nóng lên liền lao tới, Lục Dương nhân cơ hội trở tay bắt lấy cánh tay của hắn, sau đó đè xuống dưới đất.
"AAAAA, đau..."
Cảm giác cánh tay hình như sắp gãy, Diệu lão tam nhịn không được kêu thảm.
"Diệu Hông ở đau?"
Lục Dương hỏi, Diệu lão tam chỉ biết hô đau, cái gì cũng không nói.
Thấy thế, Lục Dương cũng không mong chờ hắn có thể nói cái gì, nói với Ngô Bá: "Bá tử, ngươi hô to vài tiếng đi."
Ngô Bá không nghĩ tới lại náo lớn như vậy, nghe được Lục Dương nói, hắn vội vàng hô lên: "Diệu Hồng, Diệu Hồng, em là Ngô Bá, chị ở đâu?"
"Ta ở đây..."
Ngô Ba mới hô vài câu.
Chợt nghe đến giọng nói nữ nhân truyền đến, hắn vội vàng tìm nơi phát ra giọng nói, nhìn thấy Diệu Hồng qua ô cửa sổ, áo quần bẩn thiểu, khuôn mặt tiều tụy, tóc thì rối tung rối bời không chịu nổi, hoàn toàn không giống như học tỷ bán quần áo mà mình biết.
Nhìn thấy Diệu Hồng bị nhốt trong buồng phòng, lại nhớ tới lời nói lúc nãy của Lục Dương, Ngô Bá nhịn không được, lửa giận bộc phát, chửi âm lên: "Con chó này, bọn mày còn đối xử với con mình như vậy à."
Nói xong, không biết Ngô Bá lấy khí lực ở đâu ra, hắn chạy nhanh tới cửa, đem cửa đạp liên tục mấy cước, đạp đến lúc cửa khóa đứt gãy, hắn xộc thẳng vào trong ôm lấy Diệu Hồng.
"Tiểu Hồng, chị không sao chứ."
"Ta không sao."
Trên sắc mặt tái nhợt của Diệu Hồng có thêm vài phần huyết sắc.
"Chúng ta ra ngoài thôi, để em mang chị đi, ngôi nhà chó mà này, chị không cần phải về nữa."
Ngô Bá cầm lấy tay Diệu Hồng đi ra ngoài.
Cùng lúc đó, một nam nhân cao gầy từ bên trong nhà vọt ra ngoài, hắn cũng uống say khướt, nhìn thấy Ngô Bá cầm tay Diệu Hồng dắt đi, sắc mặt trở nên bất thiện: "Đứng lại, ai cho phép mày đi, mày mà đem em gái tao đi, thì lão bà của tao tính sao?"
"Loại người như mày mà cũng xứng đáng có vợ à, chết mẹ mày đi."
Ngô Bá tâm tình kích động, nấm lấy cái xe ở bên cạnh buồng, ánh mắt hắn đỏ lên, bừng bừng đi tới gần nam nhân cao gầy, hận không thể cho tên hỗn đản này một xẻng. Đại ca của Diệu Hồng chỉ là một tên trong yếu ngoài mạnh, nhìn thấy bộ dạng muốn ăn thịt người của Ngô Bá, hắn trong nháy mắt liền tỉnh rượu, hoảng sợ tới mức tìm phía ngoài cửa chạy ra, còn mặc kệ cha mình vẫn đang kêu đau inh oải.
"Ba tử, bình tĩnh một chút."
Lục Dương lớn tiếng nhắc nhở.