Hắn chạy tới nhà Lục Dương đương nhiên là vì xem pháo hoa này rồi.
Ngô Bá cười hì hì nói: "Ta vừa rồi có mẹ mình, tí nữa tới nhà của ngươi xem pháo hoa cho vui."
"Ngươi còn mượn hoa hiên phật nữa à."
Lục Dương nhịn không được mắng một câu.
Nhìn sắc trời đã tối đen, ngoài trừ những cột đèn đường còn phát sáng ra thì trên cơn bản đều không thấy gì rồi, Lục Dương nói: " Đốt đi, để lại hai thùng chờ tết nguyên tiêu dùng, còn lại thì đốt hết cả đi."
"Được."
Ngô Bá kích động hẳn lên.
Cùng Lục Vĩ nói vài câu, Lục Dương cùng Ngô Bá bắt đầu vận chuyển pháo hoa, Lục Vĩ cũng đi ra hỗ trợ, Quan Nguyệt cũng sắn tay áo tham gia náo nhiệt, bất quá khí lực nằng nhỏ, bưng một lần một thùng thì không được, chỉ có cách lấy từng hộp đem ra.
Chỉ trốc lát, trong sân Lục Dương đã bày biện gần trăm quả pháo hoa, rậm rạp chằng chịt.
"Tiếp theo làm sao."
Nhìn nhiều pháo hoa như vậy, Ngô Bá không nén nổi kích động của mình.
Lục Dương suy nghĩ một chút, nói ra: "Ta ở bên này, ngươi qua bên kia, một người đốt một lần ba quả là được rồi."
Ngô Bá tự nhiên sẽ không có ý kiến gì.
Chủ yếu là sân của Lục Dương hơi nhỏ, một lần chỉ có thể đốt nhiều nhất sáu quả, pháo hoa Lục Dương mua đều là loại cỡ lớn, đốt bay lên trời sẽ nổ tung thành nhiều mảnh nhỏ.
Ngô Bá hút thuốc, tự nhiên trên người hắn phải có bật lửa, Lục Dương thì hướng phụ thân mình mượn một cái, sau đó nói: "Bắt đầu đi."
Nói xong, liền đem quả pháo hoa dưới chân đốt lên.
Sau đó đến quả thứ hai, quả thứ ba.
Động tác của Ngô Bá bên kia cũng giống như vậy, nhìn sợi dây dẫn dần cháy lên, hai người liên lui về sau một tí, Quan Nguyệt cùng Tiền Vân thì ngồi trong sân nhìn lên bầu trời.
Nhìn hai nàng bây giờ giống như một đôi mẹ con vậy.
"Phanh phanh phanh..."
Sợi dây dẫn biến mất, pháo hoa cũng theo đó mà bay ra, bay lên bầu trơi cao rồi sau đó lại nổ một tiếng, chiếu sáng cả một mảnh trời tối thui, trên bầu trời thì xuất hiện những bông hoa nhỏ lấp lánh.
Sau đó đến quả thứ hai, thứ ba, thứ tư,....
Phanh Phanh Phanh....
Vô số pháo hoa bay lên bầu trời đêm nổ tung, giống như muốn làm cả bầu trời được chiếu sáng vậy, hàng xóm bốn phía đều từng người một đi ra ngoài, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy hoa.
"Là nhà của Lục thúc, bọn họ năm nay chơi lớn vậy sao?"
Nhi tử nhà lão Lý nhìn lên bầu trời, nhịn không được nói ra.
Vừa rồi lúc ăn cơm, hắn đã tưởng bên kia đốt pháo rồi, không nghĩ tới lúc đó chỉ là món khai vị, bây giờ mới là biểu diễn thực sự.
Bên ngoài đường, từng hàng xóm đều từ trong nhà đi ra, ánh mắt đều không hẹn trước mà nhìn tới phía nhà Lục Dương, tuy nhà bọn họ ở trong góc vắng vẻ, nhưng mọi người đều có thể nhìn thấy.
Bọn hắn đều đang thảo luận, không biết nhà Lục Vĩ có chuyện gì tốt mà đốt nhiều pháo như vậy.
"Đốt thêm lần hai cái nữa đi."
Nhìn thấy đã trôi qua nửa giờ mà pháo hoa vẫn còn nhiều như vậy, Lục Dương ý định đẩy nhanh tiến độ thêm một chút.
Chung cư 'Hòa Bình'.
Liễu Thanh Thanh cùng mẹ mình đang ăn cơm tất niên, tự nhiên nghe tiếng pháo nổ, nàng bưng bát đi đến bên cửa sổ, nhìn bầu trời xa xăm đằng kia, hình như.. bên kia là phương hướng nhà Lục Dương.
Pháo hoa của nhà hắn thả hay sao?
Tiểu khu 'Thanh Sơn'.
Nửa giờ trước Quan Kiến Quốc cũng xách một thùng pháo từ trên nhà đi xuống, thời điểm chuẩn bị đốt thì lại nghe tiếng pháo nổ, vốn đợi bên kia thả xong thì hắn mới đốt, làm như vậy cũng làm không khí thêm vài phần náo nhiệt, thật không nghĩ đến, đợi hơn nửa giờ rồi mà tiếng pháo bên kia vẫn còn chưa dứt, hình như càng ngày bên kia càng đốt nhiều hơn.
Pháo hoa từ nhà Lục Dương bay lên, chiếu sáng nửa huyện Thanh Sơn này.
Hắn im lặng nhìn Lâm Thanh Nhã bên cạnh, bất lực nói ra.
"Lão bà, chúng ta cất lại đợi nguyên tiêu rồi thả đi."
Lâm Thanh Nhã có chút im lặng.
"Người nào hào phóng như vậy, đây không còn phải đốt pháo nữa, mà là đốt tiền rồi, ta tính từ này đến giờ bọn họ phải đốt hơn nghìn tệ."
Quan Kiến Quốc gật đầu, nói: "Đúng vậy, ta thấy loại pháo này rất lớn, tiếng lại to, đoán chừng phải khoản trăm tệ một hộp, thả một lần nhiều như vậy đoán chừng bọn họ phải có gần trăm hộp."
Huyện Thanh Sơn cũng có rất nhiều đại gia ngầm, có người ở bên ngoài kiếm được tiền, đêm giao thừa muốn không khí náo nhiệt thêm một chút, nên làm như vậy cũng phải thôi, bọn hắn cũng không suy nghĩ nhiều.
"Không biết nha đầu Quan Quan chạy đi đâu rồi."
Lâm Thanh Nhã phàn nàn nói.
Quan Kiến Quốc cười nói: "Tuy không biết ở đâu, nhưng đoán chừng nha đầu này cũng ngẩng đầu ngắm pháo hoa giống chúng ta, đêm nay huyện Thanh Sơn thật là náo nhiệt."
Pháo hoa vẫn còn tiếp tục.
Rất nhiều ngẩng đầu lâu đến mức cổ có chút đau rồi.
Lục Dương đem mấy quả cuối cùng đốt hết, sau đó mới quay vào nhà, trong nhà, Quan Nguyệt vẫn còn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, Lục Dương đi qua, nắm lấy tay của nàng, lặng lẽ nói.
"Đẹp không?"
"Ừ."
Quan Nguyệt nhẹ gật đầu, nàng cảm giác bây giờ mình như là một tiểu công chúa vậy.
"Còn nhớ ước định bên đập chưa nước không?"
"Nhớ."
Quan Nguyệt nhẹ gật đầu.
"Nói nghe một chút."
"Đời này chúng ta vĩnh viên không rời xa nhau."
"Thế hứa đi."
"Ngoéo tay thắt cổ, trăm năm cũng không thay đổi."
...
Mấy phút sau, pháo hoa chấm dứt, bầu trời lần nữa khôi phục sự bình tĩnh của mình, Lục Dương đứng dậy, nói ra: "Không còn sớm nữa, để anh đưa em về."
"Được."
Quan Nguyệt chào tạm biệt Tiền Vân cùng Lục Vĩ.
"Quan Quan, cái này cho cháu."
Tiền Vân đem một phong bao lì xì nhét vào tay Quan Nguyệt, nhìn phong bao lì xì căng phồng, khẳng định bên trong có không ít tiền.
Nhìn Quan Nguyệt đang mờ mịt, Lục Dương nói ra: "Nhân đi, đây là chút tâm ý của cha mẹ anh, ngàm dặm mói có một, đại biểu bọn họ nhận thức em rồi."
Nghe được ý nghĩ đặc thù, Quan Nguyệt mới nhẹ gật đầu, đem tiền lì xì cất đi, Lục Dương lái xe, đưa nàng về tiểu khu' Thanh Sơn'.
Sau khi trở về, Ngô Bá đã về sớm từ trước, Lục Dương cùng người nhà vây quanh một chỗ chuẩn bị đón chào năm mới.
Tiếng chuông đồng hồ vang lên.
Tuyên bố năm 2010 đã rời đi.
Chào đón năm 2011 bước đến.