Hiện tại trời vẫn chưa tối, thả pháo thì có chút lãng phí, tuy nhiên hai hộp pháo do Lục Vĩ mua thì lại có công dụng rất lớn, cái loại pháo này, uy lực vô cùng lớn, thanh âm thì vang vọng không thôi, ở cách mấy cây số cũng có thể nghe được.
"Có phải hơi nhiều không?"
Xem trên mắt đất mười quả Xuân Lôi pháo, Lục Vĩ có chút do dự hỏi.
"Không sao đâu, dù sao cũng đều của ba mua cả, không thả thì để ở nhà mình làm gì, cha cũng đừng có quên, nhà chúng ta còn bao nhiêu thùng pháo hoa đó." Lục Dương cười nói.
Lục Vĩ suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy có lý, Lục Đương đã mua bao nhiêu thùng pháo hoa kìa kìa, mười mấy quả Xuân Lôi này cất lại thì cũng không có ý nghĩa.
Hắn phân ra:" Con đốt bên kia, ta đốt bên này, cận thân một chút."
"Được."
Đã hơn năm giờ chiều, vừa đúng lúc ăn cơm, trong huyện thành khắp nơi đều vang lên tiếng pháo nổ.
Đợi mốt lúc thanh âm pháo nổ dừng hẳn lại.
Lục Vĩ mới bắt đầu đốt pháo Xuân Lôi, sau đó thuận thế đốt thêm dây pháo.
Tiếng pháo đùng đùng vang lên không dứt, Tiền Vân cùng Quan Nguyệt chạy tới cửa nhìn ra.
Lục Dương thấy thế, cũng đốt hai quả pháo Xuân Lôi.
Sau đó lui về một bên.
Oanh Oanh Oanh!.
Từng quả pháo một bay lên không trung, sau đó nổ tung, tiếng vang khắp trời.
Tiền Vân thì che lỗ tai Quan Nguyệt lại.
Phụ thân thì đang nhìn Lục Dương nói gì đó, nhưng Lục Dương hoàn toàn nghe không được.
"Tiếng pháo này cũng to quá rồi."
Lục Dương cảm giác lỗ tai của mình đều bị chấn động, kêu ông ông không thôi, cũng khó trách tại sao cha mình lại thích Xuân Lôi pháo này như vậy, cái tiếng pháo này, một khi đã đốt thì cách vài dặm cũng có thể nghe được.
Tiểu pháo nối với Xuân Lôi pháo vẫn còn cháy.
Tiếng pháo nổ vẫn vang lên không ngớt, qua rất lâu thì mới dừng lại.
Tiếng pháo làm cho không khí thêm vài phần náo nhiệt, như trào đón cho năm mới sắp đến. Mười quả Xuân Lôi pháo đều bị Lục Dương cùng Lục Vĩ đốt hết, không trừa lại quả nào.
Đốt nhiều pháo như vậy, lão Lý hàng xóm cũng chạy đến xem, cười nói: "Lão Lục, năm nay đốt không ít nha, có phải biết có con dâu tới hay không hã."
Vẻ mặt Lục Vĩ tràn đầy nét cười, cười nói: "Lão Lý, qua nhà làm vài chén."
"Thôi được rồi, được rồi, lần sau đi, hôm nay không tiện quấy rầy, haha." Lão Lý khoát tay áo từ chối.
Hai cha con đốt pháo xong thì trở về.
Cả gia đình ngồi lên bàn ăn, chuẩn bị dùng bữa cơm tất niên.
"Quan Quan, em nếm thử miếng thịt dê mẹ anh làm đi."
Lục Dương ngồi ở bên cạnh Quan Nguyệt, gấp cho nàng một miếng thịt dê non.
Quan Nguyệt nếm thử một miếng, miệng ngọt nói ra: "Dì làm thịt dê thật ngon, so với cha cháu còn ngon hơn nhiều."
"Ở nhà của cháu thì ba ba nấu cơm à."
Tiền Vân cười hỏi.
"Đa số đều là ba cháu nấu, dù sao công việc của mẹ cháu cũng bận rộn hơn ba cháu nhiều."Nói xong, Quan Nguyệt đem miếng thịt dê còn lại bỏ vào trong miệng, miếng thịt dê như tan vào trong miệng nàng, mùi vị quả nhiên không tệ.
Tiền Vân trừng mắt nhìn Lục Vĩ: "Ông nghe thấy chưa? Người ta là quan đấy, nhưng về nhà cũng phải nấu cơm giúp vợ, ngươi với con ngươi thì hay rồi, giống như lão gia rồi, cả đời cũng không xuống phòng bếp."
Lục Dương rất muốn nói, mẹ nói cha con là được rồi, đừng có lôi con vào mà, bất quá hắn suy nghĩ lại, từ nhỏ đến bây giờ, bản thân hình như chưa từng xuống bếp làm cơm cho gia đình mình ăn.
Kiếp trước Lục Dương cũng biết nấu ăn, nhưng đó là vào năm bốn đại học, lúc hắn bắt đầu chuyên ra ngoài sống, theo đuổi nghiệp tác giả mạng, lúc đó, bởi vì không thể mỗi ngày đều đến trường để ăn cơm được, nên hắn đã tự học một phen, qua hằng ngày đều nấu, tay nghề của hắn cũng tăng lên từ từ, so với trình độ của mẹ mình hiện tại thì Lục Dương vần còn hơi kém, nhưng khẳng định khoản cách rất nhỏ.
Gắp một khối thịt dê cùng miếng cà rốt đều vào trong miệng, cảm giác ngon ngọt làm người ta hạnh phúc không thôi.
Một bữa cơm cả gia đình ăn rất vui vẻ.
Quan Nguyệt cũng tự mình làm hai chén cơm, không biết là do đồ ăn ngon nàng mới ăn nhiều hay là nể tình nên ăn nhiều một chút,sau khi ăn xong, nàng cùng Tiền Vân dọn dẹp.
Lục Dương thì cùng phụ thân dọn dẹp lại phòng khách như cũ, đem bàn ăn để lại vào phòng bếp, sau đó lại để chậu than về vị trí cũ.
Nhìn ra bên ngoài.
Trời đã tối rồi.
"Quan Quan, nói với ba mẹ em về trễ một chút, đợi lát nữa anh cho em xem một trận pháo hoa nàh làm a.|"
Lục Dương chỉ vào mấy cái thùng trong kho.
Quan Nguyệt ừ một tiếng, cầm lấy điện thoại gọi cho gia đình, nói vài câu sau đó nàng cúp điện thoại.
"Ba mẹ em hình như đang lo lắng à."
Lục Dương cũng nghe thoáng thoáng được vài câu, như là con đang ở đâu, sao lại chưa về.
"Đúng vậy, em không dám nói cho bọn họ biết em tới đây, sợ bọn họ lại không đồng ý."
Quan Nguyệt nhỏ giọng nói.
Quan Nguyệt mới gọi về không được bao lâu thì điện thoại Lục Dương cũng đổ chuông, mở ra nhìn, là Ngô Bá gọi tới: "Bá tử, làm gì mà gọi vậy?"
"Ta ở trước cửa nhà người rồi, người ra mở đi."
Giọng nói Ngô Bá từ trong điện thoại truyền đến.
Lục Dương mắng: "Đến thì vào đi, còn gọi điện làm gì."
"Ta không phải sợ gia đình ngươi còn đang ăn cơm sao."
Nói xong, Ngô Bá cúp điện thoại, nghênh ngang mở cửa đi vào, vừa vào cửa, hắn như thể bị ma nhập, giật mình nói: "Quan.. Quan Nguyệt, sao ngươi lại tới đây."
Quan Nguyệt mỉm cười nói: "Lục Dương gọi ta tới đây."
Ngô Bá khiếp sợ nhìn Lục Dương: "Không phải vừa rồi Quan Nguyệt cùng nhà ngươi ăn cơm tất niên chứ."
"Đúng rồi, nàng là bạn gái của ta mà, tới nhà ta ăn cơm không phải là một chuyện bình thường sao? Có cần phải ngạc nhiên như vậy không?"
Lục Dương cười nhìn Ngô Bá.
Ngô Bá duỗi ngón tay cái ra, bội phục nói: "Lục ca, ngươi trâu, ta hôm nay coi như triệt để bội phục ngươi rồi."
Lục Dương trêu nghẹo nói ra:" Ngươi cũng tranh thủ sang năm đưa Diệu Hồng về nhà đi, không chỉ ăn cơm tất niên, mà lưu nàng lại nhà ngươi ngủ luôn."
Sắc mặt Ngô Bá ửng đỏ.
Quan Nguyệt thì có chút tò mò hỏi: "Diệu Hồng là ai?"
Lục Dương giải thích cho nàng một cái, sau khi Quan Nguyệt nghe xong, nhịn không được cười nói: "Bá tử, ngươi phải cố gắng lên a."
Ngô Bá da mặt có chút mỏng, bị nói như vậy thì xấu hổ không thôi, hắn cố gắng lắm mới lết vào trong nhà được, nhìn nhà kho chấy đầy pháo hoa, hỏi: "Lục ca, lúc nào thì đốt pháo đây."