Trong phòng bệnh chỉ có ba chiếc giường, hai chiếc còn lại đều trống không, chỉ có chiếc chính giữa mới có bệnh nhân, trên giường là một thân ảnh nữ nhân cao gầy, nhìn qua cũng biết là bệnh nhân mới khỏi.
"Lục Dương, cháu đến rồi à, Thanh Thanh là đứa nhỏ không hiểu chuyển, không nên làm phiền đến cháu."
Ngô Mẫn Hà nhìn vào con gái, biết lời nói con gái lúc kia ý chỉ nam sinh này.
"Dì sao lại nói như vậy, không phiền, không phiền."
Lục Dương đi qua, cầm lấy tay của mẹ Liễu Thanh Thanh.
"Thanh Thanh đã làm xong thủ tục xuất viện, chúng ta có thể rời đi rồi."
"Được."
Ngô Mẫn Hà nhìn xung quanh một lần, xác định không có bỏ quên thứ gì, mới nhẹ gật đầu.
Ba người đi ra ngoài cửa.
Thời điểm ra ngoài, Ngô Mẫn Hà nghĩ tới chuyện gì, đột nhiên hỏi Liễu Thanh Thanh: "Con có muốn tới chào tạm biệt bác sĩ Lâm không?"
"Bác sĩ Lâm bận rộn như vậy, không biết nàng có thời gian không nữa."
Liễu Thanh Thanh suy nghĩ một chút nói ra.
"Thế con đi xem thử đi, hai ngày nay bác sĩ Lâm đã vì mẹ mà bận tới bận lui, bác sĩ Lâm vì mẹ mà bận rất nhiều chuyện, nếu chúng ta rời đi cũng nên nói với nàng một tiếng, nếu nàng mà bận thì thôi."
"Được, để con đi xem."
Liễu Thanh Thanh nhẹ gật đầu.
Lục Dương cũng nói: "Chúng ta cùng đi."
Ngô Mẫn Hà đi ra đại sảnh chờ, Lục Dương cùng Liễu Thanh Thanh đi về phòng khám khoa cấp cứu, thời điểm đến cửa làm việc, bỗng nhiên Lục Dương dừng chân lại, Liễu Thanh Thanh định đi tới gõ cửa bị hắn cản lại.
"Thôi, chúng ta về đi, bác sĩ Lâm đang bận rồi."
Lục Dương trầm giọng nói ra.
Liễu Thanh Thanh nhìn vào trong văn phòng, phát hiện bác sĩ Lâm đang cùng một nữ tử nào đó nói chuyện, nữ sinh kia nhìn qua hình như là bằng tuổi nàng, không biết bọn họ nói chuyện gì, nữ sinh kia cười vô cùng ngọt ngào, làm cho người khác giống như đang ăn mật ong vậy.
"Ukm."
Liễu Thanh Thanh cảm thấy có chút gì đó kỳ quái, những cũng không nói gì thêm, như thuận theo sau Lục Dương rời đi.
Trong văn phòng.
Lâm Thanh Nhã ngẩng đầu nhìn ra ngoài, có chút nghi ngờ nói: "Hình như vừa rồi có người đến phải không?"
"Đâu có ai đâu mẹ, chắc mẹ hoa mắt rồi."
Nữ sinh đi tới cửa, nhìn ra ngoài, bên ngoài trống rỗng chẳng có ai cả.
"Vậy à."'
Lâm Thanh Nhã dụi dụi con mắt, hai ngày nay nàng toàn tăng ca, chắc là bản thân quá mệt nên xuất hiển ảo giác rồi.
"Quan Quan, con không nên tới đây làm gì, để ngươi ta thấy lại nói ra nói vào không tốt."
Quan Nguyệt cười nói: "Mẹ là bác sĩ trưởng khoa mà con sợ à, ai dám nói xấu mẹ thì cho nghỉ hết hì hì."
"Nha đầu thúi này, con nói gì vậy, mẹ chỉ có chút quyền lực mà thôi, cũng không thể dùng quyền lực của mình để khi dễ người khác, với lại gần đây cuối năm cha ngươi cũng bộn bề công việc, chắc con ở nhà chán lắm phải không."
Lâm Thanh Nhã cầm tay con gái mình nói ra.
"Coi như cũng bình thường, với lại ngày mai ba mẹ đều được nghỉ, cả nhà chúng ta có thể ăn bữa cơm đoàn viên rồi."
"Ừ, để ngày mai mẹ làm vài món ngon cho con."
"Dạ."
Ở bên ngoài bệnh viện.
Gió bắc thổi tới, Lục Dương nhịn không được rùng mình một cái.
Vừa rồi có chút nguy hiểm.
Hắn vậy mà nhìn thấy Quan Nguyệt.
Suy nghĩ một chút, Lục Dương cũng đoán được nguyên nhân, không nghĩ đến bác sĩ Lâm lại là mẹ của Quan Nguyệt, thảo nào lần đầu tiên gặp mặt mình đã thấy cảm giác quen quen.
Lục Dương không biết nên nói gì cho phải.
Cảm giác thật là trùng hợp.
Liễu Thanh Thanh cũng không chú ý tới biến hóa của Lục Dương, nàng hướng về phía mẹ mình nói ra: "Mẹ, bác sĩ Lâm đang bận mất rồi, chúng ta đi trước đi."
"Vậy à, vậy lần sau chúng ta cảm ơn sau vậy."
Ba người ngồi lên xe.
Lái xe đi ra khỏi bệnh viện, Lục Dương mới nhẹ nhàng thở ra.
Đường do bị tuyết phủ nên cũng quá trơn rồi, đi một chút đã thấy được hai xe tông vào nhau, Lục Dương đành lái rất cận thận, một đoạn đường ngắn bị hắn dùng tận mười phút mới lái xong.
Đến nơi.
Liễu Thanh Thanh mở cửa nhà.
"Mẹ, đây là căn nhà mới của chúng ta, là Lục Dương thuê giúp đấy, trước đây căn phòng trống rỗng, đều do con và Lục Dương bài trí lại."
Ngô Mẫn Hà nhìn căn phòng mới của mình, cảm giác thật sạch sẽ, sóng mũi của bà có chút cảm giác chua xót.
"Lục Dương, dì không biết nên cảm ơn cháu thế nào."
"Dì không cần phải khách khí ạ, cháu cùng Thanh Thanh là bạn tốt, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm, dì cứ yên tâm mà dưỡng bệnh đi ạ."
"Cháu còn có việc, cháu xin phép về trước."
Lục Dương vốn có chút không tập trung, nói vài câu, hắn liền cáo từ rời đi.
Liễu Thanh Thanh tiễn Lục Dương ra ngoài cửa.
Nhìn chiếc xe rời đi, nàng mới trở về.
Ngô Mẫn Hà ngồi ở ghế salon nghỉ ngơi, vừa mới đi một đoạn đường, nàng hơi mệt một chút, nhìn con gái trở về, nàng nói ra: "Thanh Thanh, đứa bé này quả thực không tồi."
"Đúng vậy mẹ."
Liễu Thanh Thanh đem chiếc nệm ấm ra, chèn vào dưới ghế salon mẹ mình đang ngồi, sau đó mới ngồi lại ghế, cầm tay mẹ mình nói ra.
Ngô Mẫn Hà lại hỏi: "Chiếc xe bạn con lái không tệ, có vẻ như rất đắt, nhà cậu ta làm gì?"
"Nhà hắn chỉ là gia đình bình thường thôi mẹ, bất quá hắn rất lợi hại, những số tiền này đều do chính bản thân hắn làm gì đấy." Nói đến Lục Dương, ánh mắt Liễu Thanh Thanh lấp lóe ánh sáng.
Ngô Mẫn Hà có chút kinh ngạc, nàng vốn còn cho rằng Lục Dương là phú nhị đại, bằng không làm sao dám cho con gái mình mươn một lần hơn mười vạn, còn lái chiếc xe đẹp như vậy, không nghĩ tới không phải như vậy.
Nàng giật mình hỏi: "Con không phải nói hắn mới lên đại học sao? Làm sao kiếm được nhiều tiền như vậy."
"Mẹ không biết đâu, ngoài trừ là sinh viên ra, hắn còn là một tác giả nổi tiếng, mỗi tháng đều nhận được rất nhiều tiền nhuận bút, hơn nữa, con nghe hắn kể, hắn còn mở một cửa hàng bên ngoài trường học, một tháng thu nhập cũng được rất nhiều..."
Liễu Thanh Thanh giải thích.
Ngô Mẫn Hã đờ đẫn cả buổi, sau đó mới nói ra: "Cậu nhóc này quả thật không đơn giản."
Ngô Mẫn Hà cũng từng là phu nhân giàu sang, tùy bây giờ xuống dốc, nhưng ánh mắt của nàng vẫn còn rất chuẩn, nghe con gái vừa nói, nàng biết Lục Dương không hề đơn giản.
Nàng nhìn nữ nhi ở bên cạnh mình, trong mắt nhiều thêm vài phần lo lắng, thân là nữ nhân, làm sao nàng không biết, còn gái mình một lòng đã rơi vào người Lục Dương.
Giữa hai người bọn hắn sẽ có kết quả thật sao?
Lục Dương là một người con trai ưu tú như vậy, lại còn trẻ tuổi, coi như là kết hôn, cũng sẽ tìm một người có thể giúp đỡ cho sự nghiệp của hắn, đáng thương cho con gái mình, đại học cũng không có học, trong nhà cũng không có tiền, như vậy có thể xứng với người khác sao.
"Thanh Thanh, chúng ta có ơn tất báo, coi như sau này con với hắn không cũng một chỗ, cũng không thể trách tội hắn, biết chưa?" Ngỗ Mẫn Hà thở dài nói.
Liễu Thanh Thanh có chút thất thần, nói ra: "Con biết rồi mẹ."
....
Từ chung cư đi ra, Lục Dương lập tức trở về nhà của mình.
Tình huống vừa rồi ở trong bệnh viện, làm cho hắn sợ hãi không thôi, lúc ấy hắn và Liễu Thanh Thanh còn nắm tay nhau, nếu như bị Quan Nguyệt thấy ươợc, chỉ sợ nàng sẽ bạo tạc nổ tung.
Nếu chuyện xảy ra như vậy, Lục Dương cũng không biết nên hóa giải thế nào.
Trên đường đi, hắn đã nghĩ rất nhiều rồi.
Đáp án dĩ nhiên là có.
Nhưng với năng lực trước mắt của hắn thì khó có thể thực hiện được, Quan Nguyệt một khi biết hắn ở bên ngoài còn có những nữ nhân khác, nhất đính sẽ quyết đoán chấm dứt hết thảy.
Nhìn bề ngoài nàng có vẻ nhu nhược, nhưng nội tâm bên trong lại quật cường không thôi.
Trong tất cả nữ nhân.
Lục Dương lo lắng nhất chính là nàng, đồng dạng nàng cũng là người mà Lục Dương không muốn mất đi nhất.
Kiếp trước mất đi Quan Nguyệt hắn mới biết quý trọng nàng, kiếp này hắn không muốn trải qua cảm giác đó nữa, suy nghĩ thật lâu, hắn liền làm ra một cái quyết định.
Đã như vậy thì không bằng mình làm tiến độ nhanh thêm một chút, làm cho Quan Nguyệt biết tâm ý của mình, cũng làm cho nàng hiểu, nàng luôn là người nằm đầu trong tim hắn.
Vội vàng chạy vào phòng của mình, Lục Dương lấy điện thoại ra, gọi Quan Nguyệt một cuộc.
'"Quan Quan, em ở đâu?"
"Em đang ở bệnh viện."
Giọng nói của Quan Nguyệt rất nhỏ, hình như là nàng đang tránh né người nào.
Lục Dương hỏi: "Em đi bệnh viện làm gì, đổ bệnh sao?"
"Không có, mẹ em làm bác sĩ, hôm nay là ca nàng phải trực, em ở nhà chán qua nên chạy tới đây chơi."
Nha đầu đáng yêu này, đối với hắn cũng không có giấu giếm cái gì.
Lục Dương im lặng một lúc, mới mở miệng nói ra.
"Quan Quan, ngày mai giao thừa, em tới nhà của anh đi."