Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 183: Ước Mơ Của Liễu Thanh Thanh




Lục Dương lại nhắn lại.

"Đồng chí Tiểu Vũ, nếu đồng chí bị bắt cóc rồi, mời đồng chí nháy mắt mấy cái."

Trong phòng trọ công nhân viên chức.

Lữ Tiểu Vù từ phòng vệ sinh đi ra, nhìn lên máy tính làm việc, nàng vội vàng chạy tới, nắm chặt lấy tai của một tiểu cô nương, hung hắn nói:" Lữ Tiểu Bạch, ai cho em đụng vào máy tính của chị."

"Dì nhỏ, em chỉ nhắn lại giùm chị thôi mà."

Tiểu nha đầu mới mười hai mười ba tuổi, bộ dạng vô cùng tinh quái.

"Chị chị, Lục Dương là lão bản của chị sao, sao chị lại đặt biệt danh hắn là cá heo a."

Lữ Tiểu Vũ tranh thủ mở lịch sử nhắn tin ra xem, nhìn nội dung Lữ Tiểu Bạch gửi lại, sắc mặt nàng chợt đen lại như Bao công, Lữ Tiểu Bạch nhìn thấy tình hình hơi sai sai, nàng vội vàng muốn chạy.

Nhưng chưa kịp chạy thì đã bị bắt lại.

"Lữ Tiểu Bạch, xem dì nhỏ làm sao giáo huấn ngươi."

Trong phòng truyền đến tiếng kêu thảm tiếng.

Một lúc sau, Lục Dương mới nhận được tin nhắn.

"Xấu hổ qua, vừa rồi cháu họ của ta là Tiểu Bạch nó lấy máy tính chơi game."

"Tiểu Bạch nhà ta sao lại là cháu gái của ngươi."

"Nhà của ngươi cũng có Tiểu Bạch sao?"

Lục Dương đáp lại: "Đúng vậy, Tiểu Bạch nhà ta là một bé chó trắng đáng iu."

...

Lục Dương rất kỳ quái, vì sao mình đang nói chuyện với Lữ Tiểu Vũ tự nhiên thì nàng lại không nói nữa, hắn đành phải sang đọc cái tin nhắn khác.

Bên trong nhóm chát của kênh đô thị, một đám tác giả hàng rong trò chuyện khí thế ngút trời.

"Mọi người nhận được tiền nhuận bút chưa?"

"Tôi còn không biết đây này, Qidian năm nay gửi tiền nhuận bút sao sao?"

"Tôi nhận được rồi, hơn sáu trăm tệ, vậy là thể chuyển từ mì hảo hảo sang mì lẩu thái rồi, haha."

"Tôi cũng nhận được rồi, một nghìn năm trăm tệ a, buổi tối có thể mua thêm mấy món thịt rồi."

"AAAA, hâm mộ những người nhận được tiền nhuận bút rồi."

...

Tiền nhuận bút gửi rồi sao.

Lục Dương chuẩn bị mở tin nhắn ra tìm, xem mình có bỏ lỡ tin nhắn nào không, cùng lúc đó, tin nhắn điện thoại vang lên.

Hắn mở ra nhìn.

""Số dư: tài khoản tiếp kiệm CCB(China Construction Bank) số đuôi 0455: +681.670 tệ. Số dư không kỳ hạn còn lại 701.280 tệ. Qidian thanh toán tiền nhuận bút."

Xem xong tin nhắn, Lục Dương nở nụ cười.

Rốt cuộc cũng có tiền lại rồi.

'Tôi yêu Qidian a.'

Tiền trong ngân hàng đã đột phá đến hơn bảy mươi vạn, coi như dùng năm vạn để chuẩn bị hàng hóa cho cửa hàng mới, thì hắn còn thừa lại sáu mươi lăm vạn có thể tùy ý tiêu dùng, điều này làm cho túi tiền của Lục Dương phình to lại.

Ném điện thoại sang một bên, Lục Dương đi đến bàn sách, bật máy tính lên.

Đăng nhập vào sàn chừng khoán, nhìn tỉ giá của đồng Bitcoin.

Ở thời điểm cuối năng, lượng giao dịch mua vào Bitcoin tăng cao, giá cũng tăng lên từng ngày, nhà đâu từ chính là vậy, họ đều rất thích đầu tư vào những tứ tăng giá.

Hiện tại giá Bitcoin đã vượt quá mười lăm đôla một đồng.

Nếu bán đi hết số Bitcoin trên tay của mình, thì hắn có thể thu được lợi nhuận gấp trăm lầm, bất quá Lục Dương cũng không nóng nảy, bởi vì hắn biết rõ, Bitcoin phải lên tới ba mươi đôla mới đạt đỉnh, trước mắt mởi là nửa giá mà thôi.

Bitcoin tăng giá cũng có chỗ tốt, cũng có chỗ xấu, chỗ tốt là hắn có thể mua vào thoải mái mà không lo người ta phát hiện, chỗ xấu thì hắn phải dùng nhiều tiền để mua hơn, với lãi những ông chủ đào Bitcoin, thấy tình huống giá tăng đều như vậy đều có thể không bán.

Lục Dương đại khái tính một cái, nửa năm nay, hắn thông quả đủ mọi thể loại, tổng cộng tích góp được 60.000 Bit, tuy rằng cách mục tiêu hơi có chênh lệch nhất định, nhưng bây giờ cũng hết cánh rồi, sáu vạn thì sau vạn đi.

Lục Dương dừng ý đinh mua của mình lại.

Hiện tại giá cả đã rất cao rồi, hắn cũng không đủ sức để theo, với lại hắn cũng muốn chừa chút canh cho người ta, không thể ăn cả thịt mà không nhả sương ra được.

Đợi đến hai ba tháng sau, giá Bitcoin đặt đến ba mươi đô la, hắn sẽ bán hết toàn bộ, lúc đó đại khái cũng có thể thu về khoản một triệu tám đô la, sau đó cũng có thể lấy tiền nhuận bút của mình đầu tư lại, dù sao về sau Bitcoin cũng quay về hai đô la một đồng mà thôi.

Hơn nữa giá đó còn kéo dài rất lâu, Lục Dương cũng không lo mình không mua được đồng nào.

Ngày hôm sau.

Tuyết đã ngừng rơi, bất quá bởi vì ngày hôm qua có tuyết rơi nhiều, nên mặt đất đã có nhiều nơi tuyết đọng, chum nước trong sân cũng đã đóng băng mất rồi.

Mặt đường thì không cần phải nói.

"May mắn mình đã đoán trước được, nên sớm mua xích chống trơn."

Nhìn thời tiết bên ngoài không có cách nào chạy bộ được, Lục Dương chỉ đành ra sân đánh một bài Thái Cực Quyền, coi như rèn luyện thân thể, Tiểu Bạch thì đứng ngoài nhà, không nhịn được mà run rẩy.

Ai nói chó nhà Trung Quốc là đồ đần? Toàn là nói hưu nói vượn, Tiểu Bạch ở nhà Lục Dương cũng bảy tám năm, vẫn luôn ngây ngốc trong sân, nếu chủ không cho phép vào nhà thì một bước cũng không vào.

Nếu thời tiết khắc nhiệt như vậy, nó cũng sẽ tìm một nơi ấm áp để nằm vào, cũng không làm phiền chủ nhân giúp xử lý nước tiểu cùng phân. Hơn nữa Tiểu Bạch nhà Lục Dương cái gì cũng ăn, cũng không cần phải mua đồ ăn riêng cho chó, cơm thừa canh cặn đều xử lý được.

Lục Dương vào nhà, gọi một tiếng.

"Tiểu Bạch, vào đây."

Nhìn thấy Lục Dương vẫy tay, Tiểu Bạch mới cất bước chân nhỏ ngắn của mình chạy vào phòng, Lục Vĩ thì đang ở trong phòng khách đốt một chậu than sưởi ấm.

Tiểu Bạch thì thư giãn nằm ở dưới chân Lục Dương, bộ lông màu trắng trên thân đều giãn ra.

"Ngày mai đêm ba mươi rồi, con muốn ăn gì thì nói cho mẹ ngươi đi."

Lục Vĩ lấy gậy gắp than vào chậu lửa hỏi.

"Hầm một nồi canh thịt dê là được rồi, con cũng không đòi hỏi gì nhiều."

Tiền Vân làm canh thịt dê đặc biệt rất ngon, mùi vị còn rất chính tông, ăn mãi cũng không hề ngán, kiếp trước Lục Dương đã không ít lần giật dây nói mẹ mình nghỉ làm, đi mở một quán thịt dê đi, khẳng định sẽ phát tài.

Một miếng thịt dê lớn, phối hợp với hương vị ngọt ngào của củ cải trắng, lại rắt vào một chút cọng tỏi non, mùi vị phải nói là tuyệt vời, Lục Dương cũng đã từng làm thử, nhưng luôn luôn cảm thấy mùi vị thiếu thiếu cái gì đó, khả năng là hắn nấu bằng bếp điện, không giống như mẹ mình làm bằng lò than.

Một giờ chiều.

Lục Dương gọi cho Liễu Thanh Thanh một cuộc.

Biết Liễu Thanh Thanh đang làm thủ tục xuất viện, Lục Dương nói mình lập tức tới đây.

Cầm chìa khóa xe chạy ra ngoài, đem kính chắn gió xử lý tuyết đọng một phen, Lục Dương mới khởi động xe, mở ra làm ấm, lại xoa xoa đôi bàn tay của mình, trời lạnh quá rồi, đôi tay của hắn có chút đông cứng.

Đợi một lúc trong xe ấm lên, Lục Dương mới lái xe đến bệnh viện.

Đem xe đỗ vào bãi.

Lục Dương đi vào bệnh viện thì vừa đụng phải Liễu Thanh Thanh đang cầm một đống hoa đơn đi ra.

"Làm xong thủ tục xuất viện rồi sao."

Lục Dương nhìn nàng hỏi một câu.

Liễu Thanh Thanh ừ một tiếng: "Ừ may mắn chỉ hết sau vạn, còn dư lại hơn năm vạn, để tí nữa em chuyển qua lại ngân hàng cho anh."

Thời điểm mẹ mình vào phòng ICU, Liễu Thanh Thanh cảm giác trời đất sắp đổ tới nơi rồi, nhưng không nghĩ tới bệnh của mẹ mình làm phục hồi nhanh như vậy, dù sao đây cũng không phải bệnh hiểm nghèo, chỉ cẩn thận chăm sóc, hơn nữa mồi ngày đều được truyền dịch, thì thân thể khỏe lại cũng là điều hiển nhiên.

Hóa đơn viện phí rất rẻ, dù sao cũng chỉ là bệnh viện ở một thị trấn nhỏ, viện phí cũng không thể cao như thành phố được.

Lục Dương khoát tay áo: "Em cứ cầm đi, trong nhà vẫn cần phải chi tiêu, em vẫn nên ở đây chiếu cố cho mẹ mình cho thật tốt, cũng không thể chạy ra ngoài làm thêm, kiếm một hai ngàn tệ một tháng được"

"Không phải hôm qua anh nói đang thiếu tiền sao?" Liễu Thanh Thanh do dự một chút hỏi.

Nếu như không phải đã xác định quan hệ với Lục Dương, nàng nhất định sẽ trả số tiền này cho bằng được.

Lục Dương lắc đầu: "Hôm qua anh mới nhận được hơn bảy mươi vạn tiền nhuận bút, với lại hai ba tháng nữa, anh còn có thêm một khoản kếch xù."

Liễu Thanh Thanh nhịn không được hít vào một hơi.

Bảy tám chục vạn đối với nàng đã là con số thiên văn rồi, vậy mà hai ba tháng nữa Lục Dương nói mình có thể có được khoản kếch xù, nàng không dám tưởng tượng 'kếch xù' của Lục Dương là bao nhiêu.

Nhìn Lục Dương, trong ánh mắt Liễu Thanh Thanh vui vẻ.

Coi như mình làm tình nhân thì thế nào?

Một người đàn ông đẹp trai, tài giỏi như vậy, làm tình nhân cũng không uổng phí cuộc đời của nàng.

Hai người cùng đi lên lầu.

Liễu Thanh Thanh nói: "Đợi mẹ em khỏe lên, em sẽ đi Lục Thành tìm anh."

"Có nghĩ qua làm gì chưa."

Lục Dương cười nói.

Liễu Thanh Thanh lắc đầu, đôi mắt nhìn vào Lục Dương, nói ra: "Chưa nghĩa ra, cùng lắm thì làm một con chim hoàng yến được rồi."

"Không được, không thể để em nhàn rồi được, ở gần trường học của anh có hai cửa hàng còn trống, em đến đó nhìn xem, xem có thể kinh doanh gì thì làm, lợi nhuận ít cũng không sao cả, cứ tùy tiện làm một chút, không thể để người ta nói này nói nọ được."

Ánh mắt Liễu Thanh Thanh tỏa sáng, mở cửa hàng làm lão bản, đây chính là mộng tưởng cả đời của nàng.

Thật không nghĩ đến, vậy mà Lục Dương có thể dễ dàng giúp nàng thực hiện được.

"Cảm ơn."

Thấy xung quanh không có ai, Liễu Thanh Thanh nhẹ nhàng hôn Lục Dương một cái.

Lên tầng ba.

Hai người tới phòng bệnh, đây là lần đầu tiên Lục Dương nhìn thấy mẹ Liễu Thanh Thanh.

"Chào dì, cháu là Lục Dương."