Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 182: Có Gì Đó Sai Sai




Gió bắc thổi đến, tuyết rơi bồng bềnh.

Còn không đợi qua năm mới, thì một trận tuyết đã rơi xuống, ở chợ mua một số thức ăn cùng một tí đồ tết, Lục Dương mới lái xe tới chung cư 'Hòa Bình'.

Xe dừng lại ở dưới nhà, Lục Dương xuống xe lấy đồ trong cốp chuyển lên.

Liễu Thanh Thanh cũng đi xuống hỗ trợ, khuôn mặt nàng vì lạnh mà ửng đỏ không thôi.

Nhìn căn phòng bây giờ ấm áp hơn lúc mới mua rất nhiều, sàn nhà thì được quét dọn sạch sẽ, trên tủ TV còn đựng vài chậu vạn niên thanh.

Lục Dương đem rau củ cùng thịt heo đặt ở phòng bếp, lại đặt túi hạt dưa ở bên cạnh, hỏi: "Em xem còn thiếu gì không?"

"Không thiếu, tết năm mới nhà em cũng chỉ có hai người, không cần nhiều đồ như vậy đâu."

Liễu Thanh Thanh cầm lấy túi muối ăn, dùng hàm răng cắn cắn, đem cái túi mở ra.

"Từ lúc cha em gặp chuyện không may thì thân thích trong nhà dường như biến mất, bọn họ cũng không biết em đã chuyển tới đây, coi như là biết được cũng không thèm tới."

Lời nói của nàng có chút thê lương.

Xã hội này nhiều khi chính là như vậy, một bức tường đổ mọi người cùng xô, thời điểm người ta thất bại nhất, không đạp cho ngươi một cước thì coi như không phụ lòng của ngươi rồi.

Liễu Thanh Thanh đổ muối lên lòng bàn tay, sau đó bôi đều lên thịt heo, đem miếng thịt heo cận thận ướp gia vị, làm như thế này mới giữ miếng thịt tương ngon trong thời gian dài, không bị hư.

"Ừ, vậy cũng được, mua nhiều gia đình em cũng không sài hết, để qua năm mới, anh cho người tới lắp thêm các thiết bị gia đình." Lục Dương nhìn xung quanh một lần, gian phòng vẫn có chút gì đó thiếu thiếu, một số đồ điện gia dụng vẫn chưa có.

"Còn có máy sưởi, bên ngoài chung cư có một cái siêu thị, em ra ngoài đó mua một cái về đi, nơi đây không thể so với bệnh viên được, không có điều hòa sẽ lạnh chết đấy."

Liễu Thanh Thanh không nói gì, nàng biết Lục Dương có chút tư tưởng gia trưởng.

Lục Dương đi vào phòng khách, ngồi xuống ghế salon.

Liễu Thanh Thanh sau khi ướp xong hai miếng thịt heo, rửa tay xong, nàng cũng đi tới, tự nhiên ngồi vào trên đùi Lục Dương, hai tay ôm cổ hắn, cọ cọ bộ ngực to lớn vào ngực.

Lục Dương nuốt một ngụm nước bọt, cũng may bây giờ là mùa đông, nếu mà mùa hè, Liễu Thanh Thanh còn mang một đôi tất váy ngắn thì khẳng định Lục Dương chưa chắc nhịn được.

Đem Liễu Thanh Thanh nhẹ nhàng ôm lấy, Lục Dương hỏi: "Dì lúc nào sẽ xuất viện."

"Bác sĩ nói chiều mai có thể ra viện được rồi."

Liễu Thanh Thanh nhỏ giọng nói ra.

Lục Dương nhìn ngoài cửa sổ: "Tuyết lớn như vậy, từ bệnh viện trở về đây không biết phải mất bao lâu, với lại tuyết như thế này rất khó để bắt được taxi, để ngày mai anh qua bệnh viện chở về, không phải lần trước em nói dì muốn gặp anh sao?"

"Thật sao?"

Trong mắt Liễu Thanh Thanh hiện lên vài phần vui vẻ.

Liễu Thanh Thanh không nghĩ tới Lục Dương lại muốn gặp mẹ của nàng.

"Ừ."

Lục Dương nhẹ gật đầu: "Dì đã năm viện lâu như vậy mà anh cũng không đi qua thăm, thưa dịp này coi như bái phòng nàng một chút, nàng cũng là trưởng bối của anh mà."

"Lục Dương."

Nghe nói như vậy, Liễu Thanh Thanh cảm động không thôi, nàng kêu tên Lục Dương một tiếng.

Sau đó nhiệt tình lao vào đôi môi của hắn.

....

Một tiếng sau.

Lục Dương từ chung cư đi ra, bên ngoài đã có tuyết đọng rồi, nghĩ đến ngày mai còn phải đến bệnh viện một chuyến, Lục Dương liền tìm đến một cửa hàng sửa chữa, mua một bộ dây xích chống trượt cho lốp xe.

Về đến nhà.

Ở ngoài cửa miệt mài cả buổi, Lục Dương mới lắp xích vào bốn cái bánh xe của mình.

"Tiểu Dương, con đi đâu về vậy?"

Tiền Vân nhìn thấy trên đầu Lục Dương còn vài sợi bông tuyết, bà đi tới, dùng khăn mặt vỗ vỗ.

Lục Dương cười nói: "Con tới nhà bạn chơi một lúc."

"Là Ngô Bá à? Buổi sáng mẹ còn gặp dì Vương, nói hắn về nhà rồi." Tiền Vân một bên giúp đỡ Lục Dương phủi đi bông tuyết bán vào người, một bên nói.

"Không phải ạ."

Lục Dương lắc đầu.

Nghĩ đến Ngô Bá, hắn cười cười.

Gia hỏa này, về cũng không nói cho mình biết một tiếng.

Vào phòng, Lục Dương cầm điện thoại gọi cho Ngô Bá.

"Bá tử, ngươi về rồi sao?"

"Đúng vậy, Lục Ca, tối qua mới về." Giọng nói Ngô Bá truyền đến.

Lục Dương mắng: "Con chó, đi về sao không nói ta biết một tiếng để ta tới đón."

"Ngày hôm qua ta tới nơi đã muôn rồi, lúc đó sợ ngươi ngủ rồi nên không gọi, với lại ta cũng bắt được một chiếc taxi về nhà nên không cần làm phiền tới ngươi." Ngô Bá cười hắc hắc: "Ngươi bây giờ còn ở nhà không? Ta tới tìm ngươi đi chơi."

"Ngươi cũng không nhìn một chút bây giờ là mấy giờ rồi hã, tới đây nhanh lên."

"Được."

Nhà Ngô Bá cũng chỉ cách nhà Lục Dương một con đường mà thôi, không đến vài phút, Ngô Bá đã vội vàng chạy tới.

Vào cửa

Ngô Bá nhìn qua nhà kho, nhìn từng thùng chất đầy, hắn có chút hơi tò mò.

"Lục ca, ngươi tính bán gì à."

"Bán cái cọng lông, ngươi tới nhìn xem bên trong là thứ gì đi."

Lục Dương nhịn không được nói ra.

Ngô Bá hấp tấp chạy tới, mở ra một cái thùng, phát hiện bên trong toàn là pháo hoa, hắn hoảng sợ nói: "A, ngươi mua nhiều như vậy làm gì."

"Đương nhiên là đợi đến đêm giao thừa để chơi rồi, giao thừa ngươi cũng tới đây đi, chúng ta mở buổi tiệc bắn pháo hoa, ta sợ chỉ một mình ta thì chơi không nổi." Lục Dương cười nói.

Ngô Bá vỗ ngực, nói: "Được, chơi là nghề của ta rồi, ngươi cứ yên tâm."

Dù sao Ngô Bá vẫn là một thanh niên chưa đến hai mươi tuổi, hắn đối với pháo hoa vẫn là ưa thích không thôi, vừa nghĩ tới đêm giao thừa có thể đốt nhiều pháo hoa như vậy, tròng lòng Ngô Bá có chút kích động.

"Bá tử, không phải ngươi nói mua vé tàu sớm rồi sao? Sao lại để đến hôm qua mới trở về."

Từ nhà kho đi ra, hai người ra ngoài trò chuyện.

Ngô Bá ngượng ngùng nói: "Vốn ta mua vé từ sớm rồi, nhưng đột nhiên tuyết rơi nên phải dời vé lại mấy ngày."

Trong đầu Lục Dương đầy nghi hoặc, hỏi: "Tuyết rơi có liên quan gì đến việc ngươi dời vé lại, tàu không chạy được à."

"Không phải, không phải, chủ yếu tuyết rơi rồi, ta có chút bận tâm đến Diệu Hồng, lần trước ta nói sẽ đưa nàng về, không nghĩ tới nàng lại đáp ứng, hắc hắc..."

Ngói qua nói lại, vẻ mặt Ngô Bá trở nên hưng phấn, nếu không phải Lục Dương còn ở bên cạnh nhìn, đoán chừng hắn đã chảy nước miếng ra ngoài luôn rồi.

"Ngọa tào, Bá tử, tại sao trước kia ta không biết ngươi thủ đoạn như vậy nhỉ?"

Lục Dương có chút giật mình, không nghĩ tới Ngô Bá là một tên thẳng nam như vậy, vậy mà có thể đưa nữ sinh người ta về nhà, còn việc trên đường về xảy ra sự tình gì, không phải không cần động não cũng biết sao.

Ngô Bá khiêm tốn nói: "Ta chỉ là học tập Lục ca mà thôi, ngươi mới là thần tượng của ta a."

Nghĩ đến thao tác lần trước của Lục Dương tại trường học, Ngô Bá tự nhận bản thân của mình còn kém rất nhiều.

"Chết tiệt, ta không cõng cái nồi này đâu, đây là bản năng của ngươi a." Lục Dương mắng lại một câu, lại hỏi: "Ngươi gặp gia đình nhà Diệu Hồng chưa?"

Ngô Bá lắc đầu.

"Chưa gặp, ta không có vào nhà của nàng, bất quá ta biết địa chỉ nhà nàng ở đâu rồi."

"Ở đâu?"

Lục Dương truy hỏi.

"Ở trong một cái thôn nhỏ, cách nơi này cũng không tính là xa, hôm qua ta cũng chỉ mất một giờ để từ đó về tới Thượng Hải."

"Ừ, vậy thì tốt rồi, cũng không tính là xa, mau cái xe hơi là thường xuyên có thể đi thăm nàng rồi."

Lục Dương trêu nghẹo mà nói.

"Trước khi tốt nghiệp ta phải mua được một chiếc."

Ngô Bá tự tin nói, hắn bây giờ thu nhập một tháng cũng không tệ, cũng đến sáu bảy nghìn, tiền lương còn cao hơn sinh viên mới ra trường, tiết kiệm hai năm cũng đủ để mình có thể mua một chiếc xe.

Nghĩ đến mấy tấm ảnh lần trước Lục Dương đăng lên mạng, Ngô Bá hỏi: "Lục ca, lần trước ngươi câu cá ở đâu vậy, lúc nào thì dẫn ta đi câu chung đây."

"Ở bên nhà bà ngoại của ta, còn nếu muốn bây giờ đi câu thì chỉ sợ không được."

"Đợi qua năm mới hết tuyết đã rồi hãy nói."

Giữa trưa, Tiền Vân làm cơm xong, Lục Dương mời Ngô Bá ở lại nhà mình dùng bữa, Ngô Bá cũng không khách khí, thời điểm lên cấp ba hắn vẫn thường xuyên chạy qua nhà Lục Dương ăn chực.

Cơm nước xong xuôi, lại chơi một hồi, đến lúc Ngô Bá nhận điện thoại thì hắn mới quay về.

Lục Dương lấy điện thoại ra chơi, nhìn nhóm chát của công ty.

Lữ Tiểu Vũ đã thông báo lịch nghỉ tết.

Ngoài trừ lão Chu còn phải ở nhà quan sát trang web ra, thì những người khác đều được nghỉ, đến mùng tám thì mới đi làm lại.

"Đồng chí Tiểu Vũ, vất vả rồi."

Lục Dương nhắn riêng cho Lữ Tiểu Vũ.

"Không sao, không sao, giúp chủ tịch là công việc phải nên làm, chủ tịch, năm mới vui vẻ."

Nhìn tin nhắn Lữ Tiểu Vũ gửi tới.

Lục Dương cau mày.

Hình như...

Có gì đó sai sai.