Lục Dương thở dài không thôi.
Bây giờ thật sự nghèo rồi.
Trong thẻ còn dư cũng chưa đến hai vạn, không chỉ như vậy, tiền công ty cũng bị hắn tham ô mất rồi, thật đúng là tiêu tiền như nước mà.
Tính lại một chút.
Nếu như tính cả tiền mở công ty cùng tiền mua nhà, thì từ lúc trọng sinh đến giờ, hắn đã tiêu gần ba triệu rồi đấy.
Đổi lại trước kia hắn cũng sẽ không dám tiêu như vậy, sáu tháng hết ba triệu a.
Cũng may, có lẽ hắn cũng sắp nhận được tiền nhuận bút rồi.
Dựa theo lượt mua trên Qidian mà tính, tiền nhuận bút tháng này của hắn cũng không giảm đi, mà còn tăng thêm chút ít, với lại công ty cũng phải nghỉ tết tây, nên rất có thể bọn họ sẽ sớm thanh toán tiền nhuận bút.
Lục Dương chỉ có thể cố kiên trì thêm mấy ngày mà thôi.
Đưa số điện thoại cho lão bản, Lục Dương đem hóa đơn cất vào túi, sau đó đi ra ngoài.
Hắn nhìn thấy hai vợ chồng bọn họ vẫn còn cãi nhau ở bên ngoài.
Lục Dương đi qua.
"Mẹ, nếu cha thích loại này thì để cho cha mua đi, còn pháo hoa của mẹ con mua rồi."
Nghe xong những lời này, Tiền Vân liếc mắt Lục Vĩ, nói ra: "Ông nghe được chưa, vẫn là con trai của tôi tốt."
Lục Vĩ bất đắc dĩ không thôi, tự mình chạy đến một cửa hàng khác, mua một hộp 'Xuân Lôi' pháo, sau đó mang về cốp xe Lục Dương để vào, trừ hộp đó ra, ông còn mua vài vòng pháo nhỏ.
Tính toán đại khác cũng hết mấy trăm tệ, đây cũng là đâu tiên tiêu nhiều tiền để mua pháo hoa như vậy.
Trở lại xe, Lục Vĩ tò mò hỏi: "Tiểu Dương, con không phải nói mua pháo hoa sao, sao ba lại không thây đâu vậy."
Lục Dương khởi động xe, cười nói: "Con nói cửa hàng vận chuyển tới nhà rồi."
"Có mấy hộp pháo hoa mà nhờ người khác làm gì."
Lục Vĩ lầm bầm một câu, người thế hệ trước chính là như vậy, việc gì mà mình có thể làm được thì họ đều từ làm, không thích làm phiền người khác.
Lục Dương cười cười không nói, bởi vì hắn cũng không chỉ mua vài hộp, dựa theo báo giá của lão bản lúc trước thì một vạn tệ cũng phải tám chín mươi hộp, hơn nữa lão bản còn tặng thêm nữa chứ, cũng thật không ít rồi.
Tiêu nhiều tiền như vậy nhưng Lục Dương cũng không hề đau lòng.
Năm mới mà, phải thật náo nhiệt mới được.
Trước kia thì không có tiền để mua pháo, đợi đến lúc có tiền thì quê mình cấm đốt pháo, Lục Dương muốn thưởng thức một trận pháo hoa tuyệt đẹp đều không có cơ hội.
--
Vừa ăn trưa xong.
Ngoài cửa đã truyền đến tiếng còi của xe tải.
Lục Dương biết rõ, nhất định là cửa hàng chuyển pháo đến rồi, dù sao bọn họ cũng không ở quốc lộ, đường đi phía trước cũng không có, dưới tình huống bình thường thì sẽ không có xe nào đi qua.
Nói xong, Lục Dương đi ra mở cửa.
Lục Vĩ từ trên lầu đi xuống, nhìn căn phòng kho trống rỗng, ông có chút mộng bức, con trai mình dọn sạch như vậy để chưa cái gì.
"Tiểu Dương, ai tới vậy." Nghe được tiếng xe, Tiền Vân cũng đi theo ra ngoài.
Cách đó không xa.
Tài xế lái xe đàng cùng nói chuyện với lão Lý.
Nhìn thấy người một nhà Lục Dương đi ra, ông chỉ chỉ, nói với tài xê: "Người cậu tìm ở bên kia kìa."
Lái xe nhìn sang, hỏi: "Là Lục tiên sinh phải không?"
"Đúng rồi, la tôi, hóa đơn ở đây này."
Lục Dương lấy ra hóa đơn lúc trước, đưa cho người tài xế kiểm tra, tài xê cẩn thận kiểm tra, sau đó mới nói: "Đúng nhà rồi, mọi người dỡ hàng đi."
"Được."
Tài xế đem thùng xe mở ra.
Lão Lý tò mò chạy tới hỏi:" Tiểu Dương, nhà cháu mua gì vậy."
"Không phải sắp sang năm mới rồi sao, cháu mua một ít pháo hoa về cho có không khí tết." Lục Dương giải thích nói ra.
Lục Vĩ cười nói: "Mẹ nó mua xem pháo hoa, Lục Dương liền mua cho bà ấy coi, đứa nhỏ này còn không hiểu chuyện, chuyện nhỏ như vậy mà còn làm vất vả mọi người."
"Không vất vả, không vất vả, loại chuyện tốt như vậy, tôi còn muốn chạy thêm mấy chuyến."
Nghe Lục Vĩ nói như vậy, tài xế cười cười.
Vận chuyển một chuyến hắn như vậy làm hắn kiếm được không ít tiền.
Lục Vĩ còn tưởng tài xế khách khí, chỉ có thể tới sau thùng xe chuẩn bị giúp đỡ, thời điểm tới nơi, hắn trợn tròn hai mắt: "Làm sao... Làm sao nhiều vậy."
"Haha, toàn bộ pháo hoa đều ở đây mà."
Tài xế thuận miệng nói ra, nói xong còn đem một cái rương chuyển xuống, mở ra nhìn, nói ra: "Một thùng có hai hộp pháo hoa, trước khi đi chúng tôi đã kiểm tra qua mấy lần, tổng cộng có chín mươi hai thùng, đợi lát nữa tiền sinh có thể kiểm tra một cái."
"Được."
Lục Dương nhẹ gật đầu.
"Con trai, pháo hoa trên xe không phải của con mua hết chứ."
Nhìn nửa thùng pháo hoa trên xe, Lục Vĩ mới hiệu được vì sao Lục Dương phải dọn cái kho lúc nãy rồi.
"Đúng vậy a."
Lục Dương bưng một thùng pháo hoa vào nhà, lái xe vội vàng đuổi theo giúp đỡ, Lục Dương đành phải đưa pháo hoa cho hắn bưng giùm vào nhà kho.
Ngoài cửa, Lục Vĩ còn đang ngây ngốc.
"Lão bà, tiểu Dương mua nhiều như vậy làm gì?"
Tiền Vân cũng vuốt chan, có chút đau lòng vì tiền, pháo hoa quả thực đẹp mắt, nhưng nó cũng quá đốt tiền rồi, nổ vài tiếng phanh phanh phanh mất ngay vài trăm tệ.
"Ài, bây giờ còn nói gì nữa, giúp bọn họ chuyển đi thôi."
Tiền Vân thở dài.
Lục Vĩ cũng đi lên phụ giúp mang thùng pháo hoa đi vào.
Lão Lý cạnh nhà cũng đi tới hỗ trợ, còn hâm mộ nói: "Lão Lục à, nhà các ngươi năm nay phát tài à, mua nhiều pháo hoa như vậy, đêm giao thừa chúng ta có thể hưởng ké được rồi."
Pháo hoa nhiều thùng như vậy, ai ai vận chuyển đều lau mồ hôi, hàng xóm đi ngang qua nhìn thấy cũng đi tới hỗ trợ, nhìn thấy thùng pháo hoa chồng chất như vậy, cả đám lắc đầu kêu kỳ lạ không thôi, trong lời nói còn mang theo vài phần hâm mộ.
Gia đình nào chẳng muốn thời điểm tết đến được đốt pháo hoa, nhưng bọn họ lại không cho phép, huyện thành nhỏ cũng không phải kiếm tiền dễ dàng, có mấy ai dám đốt tiền như vậy.
Nghe Lục Dương bên ngoài làm ra tiền.
Từng người đều khen hắn không thôi.
Sau khi vận chuyện thùng pháo hoa cuối cùng, mọi người ra ngoài cửa trò chuyện, Lục Dương thì đi siêu thị bên cạnh mua vài bao thuốc lá, sau khi trở về thì mời mỗi người một bao, số thuốc còn dư lại thì hắn đưa hết cho cha mình.